Cuộc kháng chiến chống Mỹ
cứu nước của dân tộc ta dù đã trải qua rất nhiều khó khăn, gian khổ, hy sinh nhiều
của nhiều người nhưng thắng lợi rất vẻ vang. Nhân dân ta dưới sự lãnh đạo của
Đảng cộng sản Việt Nam, Bác Hồ muôn vàn kính yêu đã viết nên khúc khải hoàn ca
vĩ đại nhất, hào hùng nhất của thế kỷ XX. Đó là chiến công chung của cả dân tộc
trước giặc Mỹ xâm lược, quân đội chư hầu và tay sai, bán nước ngụy Sài gòn, sự
thật lịch sử đã quá rõ ràng, ánh sáng của chủ nghĩa anh hùng cách mạng còn che
mờ cả nhật nguyệt.
Ấy thế mà những năm gần
đây, người ta xuyên tạc về cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thần thánh của
dân tộc Việt Nam. Tháng Tư về thì những tiếng vọng từ phía bên kia Đại Tây
Dương và cả những kẻ bất mãn trở cờ trong nước, trong đó có cả một số nhà sử
học, những người có chức sắc vẫn cứ tiếp tục ca bài ca muôn thủa, xuyên tạc bản
chất của cuộc kháng chiến với luận điệu: "Cuộc chiến Việt Nam đã đi qua 47
năm nhưng Việt Nam vẫn ăn mừng chiến thắng 30/4. Đây là cuộc nội chiến huynh đệ
tương tàn thì có gì phải vui mừng. Người Cộng sản đã đối xử tàn bạo với những
người thua cuộc sau năm 1975”... Xin luận giải vấn đề như sau:
BẢN CHẤT CỦA CUỘC CHIẾN:
Trước hết cần khẳng định
rõ, cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc ta (1954-1975) là cuộc chiến
giữa một bên là nhân dân Việt Nam, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam
và một bên là đế quốc Mỹ, quân đội chư hầu như Hàn Quốc, Thái Lan, Philippines,
Úc…và tay sai bán nước ngụy Sài Gòn. Đây không phải là một cuộc nội chiến vì kẻ
nắm thực quyền và quyết định mọi việc của phe địch là đế quốc Mỹ, ngụy Sài Gòn
chỉ do Mỹ dựng lên, làm tay sai để hợp thức hóa mưu đồ biến miền Nam Việt Nam
thành thuộc địa kiểu mới.
Mỹ mang quân đội trực
tiếp xâm lược, từ vũ khí cho đến mọi thứ đều do một tay Mỹ chu cấp, nuôi dưỡng
bọn Việt gian, phản quốc để chống lại đất nước. Trong giai đoạn đỉnh quân số
của Quân đội Mỹ triển khai ở chiến trường miền Nam Việt Nam lên đến 541.933
quân, nhằm phục vụ cho chiến lược Chiến tranh Cục bộ mà Lầu Năm Góc kỳ vọng sẽ
giúp họ chiến thắng. Người Mỹ mang quân đi giết người Việt Nam và bị người
giết, mất hơn 58.000 nhân mạng, hơn 303.000 người thành tàn tật, phế nhân và
1000 tỷ USD (thời giá 2010)…Vậy đây nhất quyết không phải là cuộc nội chiến!
Nội chiến chỉ là câu chuyện nội bộ giữa các phe phái trong cùng một nước, không
có quân đội nước ngoài tham gia, chi phối, làm chủ. Cuộc nội chiến ở Hoa Kỳ thế
kỷ 19 là ví dụ điển hình. Phe miền Bắc với tư tưởng "tự do" đã đánh
thắng phe miền Nam với tư tưởng không giải phóng nô lệ.
THỜI HẬU CHIẾN: CHÚNG TA ĐÃ RẤT NHÂN ĐẠO!
Cố Thủ tướng Phạm Văn
Đồng khi trả lời chất vấn trước Nghị viện Pháp vào cuối thập niên 1980 đã tuyên
bố: “học tập cải tạo là một chính sách nhân đạo, bởi nếu ở những nước khác, bao
gồm cả Pháp, những tù nhân này lẽ ra đã bị xử tử hàng loạt vì tội phản quốc,
cộng tác với quân xâm lược nước ngoài. Những người đã phạm phải những tội ác
tày trời chống lại đất nước, những người mà nếu ở những nước khác, mà chính quý
vị ở đây (các nghị sỹ, nhà báo Pháp) ngay sau khi được giải phóng khỏi Đức Quốc
xã, biết chuyện gì đã xảy ra (nước Pháp đã xử tử hơn 10.000 người cộng tác với
Đức Quốc xã sau khi được quân Đồng Minh giải phóng năm 1945, xem Épuration
légale)... Những người này được cho cơ hội trở lại làm một công dân bình
thường, tham gia vào cộng đồng cả nước như bao người. Các vị còn đòi hỏi gì
nữa?”.
Người Pháp từng sát hại
dã man cả gái điếm chỉ vì họ bán thân cho quân Đức Quốc xã trong thế chiến thứ
Hai để trả thù, còn chúng ta dù trải qua nhiều năm chiến tranh, đất nước tổn
thất nặng nề nhưng vẫn tạo điều kiện, nhường cơm, xẻ áo cho hơn 200.000 người,
những người mang nợ máu với non sông trong số 1.000.000 người ra trình diện,
cho họ học tập, cải tạo và đa số họ trở thành người có ích cho xã hội, cùng
nhau xây dựng đất nước sau này. Vậy Mỹ, Pháp sao có thể nói là nhân văn hơn
chúng ta, sao có thể nói là hòa giải, hòa hợp dân tộc theo cách khoan hồng, độ
lượng như chúng ta?
HOÀ HỢP DÂN TỘC KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ QUÊN ĐI QUÁ KHỨ!
Hòa hợp dân tộc là việc
làm thường xuyên, liên tục, bắt đầu từ sau khi Việt Nam thống nhất chứ không
phải bây giờ. Tuy nhiên lịch sử phải được nhắc lại cho con cháu hiểu để thêm
yêu tổ quốc, căm ghét bọn bán nước cầu vinh, giáo dục công dân Việt Nam về lòng
yêu nước, trân quý giá trị hòa bình và phẩm giá của người Việt Nam; tri ân các
anh hùng liệt sỹ đã ngã xuống vì độc lập, tự do của tổ quốc. Ngày 30/4 hàng năm,
người Việt Nam mãi mãi tôn vinh, mãi mãi tự hào, mãi mãi nhắc tới, mãi mãi ăn
mừng.
Hòa hợp dân tộc không
đồng nghĩa với xuyên tạc lịch sử, cào bằng giữa ta và giặc. Đám tàn dư đừng
hòng trâng tráo, đánh bùn sang ao hòng rửa tội bán nước. Một số cán bộ, đảng
viên trước đây trót ăn theo, nói leo đám ba que xỏ lá thì nên suy nghĩ lại,
đừng có nói với nhân dân Việt Nam về cái gọi là “30/4 không nên ăn mừng, không
nên kỷ niệm”. Đó là giọng điệu của giống vô loài, phản chủ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét