Hiện nay, đặc biệt là khi cả nước
đang hương về Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIII của Đảng vẫn có những
người mang dòng máu Việt nhưng vội vã quên nguồn cội, báng bổ tiền nhân, tự
biến mình thành con rối, được sự tung hô của các thế lực phản động nước ngoài,
điên cuồng tiến hành các hoạt động chống phá đất nước với mục đích kiếm tiền và
xin định cư ở trời Tây, để rồi vỡ mộng khi hết giá trị lợi dụng.
Nhìn chung, đó là những kẻ bất tài,
buôn thúng, bán mẹt, nhưng háo danh, tham tiền, lười nhác, nhưng lại muốn ăn
sung, mặc sướng, muốn có tiền ăn chơi, tiêu sài và hơn hết là được sang trời
Tây…. Sau khi dở hết các trò bẩn thỉu để vu khống, bôi nhọ Đảng, Nhà nước và
chế độ; dụ dỗ, lôi kéo, lừa gạt những người nhẹ dạ, cả tin, thiếu hiểu biết để
kích động, gây rối, trục lợi, kiếm trác cho bản thân. Được bọn phản động hải
ngoại lăng xê và cuối cùng là vỗ ngực tự là nhà hoạt động dân chủ, đại diện dân
oan, tù nhân lương tâm…. Sau khi chấp nhận nghiến răng chịu một, hai năm tù để
có “thẻ bài” đi sang trời Tây, hân hoan về một thiên đường nơi hạ giới, nhưng
chúng không hiểu rằng đây là dấu chấm hết cho những chuỗi ngày chửi thuê kiếm
tiền, một con rối đã hết giá trị sử dụng. Đơn giản là vì, khi chúng đã sang
trời Tây thì sẽ không còn đất để hoạt động. Khi ở trong nước, chúng dựng
chuyện, xuyên tạc, bôi xấu, phá rối chính quyền nhưng khi đã mang thân phận kẻ
vong nô thì chúng nói xấu cũng chẳng ai tin, vì những kẻ như chúng ở hải ngoại
còn thừa đày ra đó. Đến đây, sứ mệnh của những con tốt thí đã hoàn thành, chúng
như quả chanh đã vắt hết nước, không còn là công cụ cho kẻ chống cộng hải ngoại
sử dụng nên bị bỏ rơi ngay lập tức. Có lẽ ân huệ cuối cùng mà những kẻ chống
cộng hải ngoại dành cho chúng chỉ là một clip ra đón ở sân bay với trống rong
cờ mở, với những cuộc phỏng vấn chớp nhoáng, tâng bôc nhau trên truyền thông…..
nhằm tạo ra ảo tưởng cho những người trong nước. Kể từ giờ phút đó sẽ không có
bất cứ nguồn tài trợ nào đến tay những kẻ chửi thuê nữa, vì có ai thuê đâu mà
chửi và ngược lại có chửi cũng không ai thuê. Cuộc sống tự thân vật lộn nơi đất
khách quê người bắt đầu.Sau khi bị bỏ rơi, cảm giác hẫng hụt, đơn độc và thất
vọng, những kẻ lưu vong phải tự mình kiếm sống.
Nhưng tiếc thay, đa phần trong số
họ không thành thạo ngoại ngữ, không nghề nghiệp và không hiểu phong tục tập
quán bản xứ, cộng với việc không có quốc tịch nên rất khó tìm được việc làm
chính thức. Không có trợ cấp, không bảo hiểm, không anh em ruột thịt, không nơi
nương tựa….cuộc sống trở nên túng quẫn cả về vật chất lẫn tinh thần. Có thể kể
ra một số đại diện tiêu biểu như:
Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Đài… ở
Việt Nam cũng làm luật sư, sang Mỹ không được sử dụng, chỉ thỉnh thoảng lên
mạng tự mình “sủa” vài câu chống đối quê hương và cũng chẳng được những kẻ
chống cộng hải ngoại tung hô như trước, rốt cuộc chỉ làm tổn hại đến thanh danh
gia đình.
Lê Thu Hà, thành viên của tổ chức phản động
“Hội anh em rân chủ” bị trục xuất sang Đức đã bay về Việt Nam sau 5 tháng sống
tại Đức ăn không, ngồi chơi xơi nước với nỗi “nhớ nhà”, “nhớ gia đình”. Đây
cũng là lần đầu tiên một "tù nhân chính trị" Việt Nam tự ý trở về
Việt Nam, sau khi được chính phủ nước ngoài nhận sang tị nạn. Tuy nhiên, Lê Thu
Hà đã không hoàn thành ước muốn của mình khi cơ quan chức năng đã ngăn chặn Hà ngay
từ sân bay Nội Bài, không cho nhập cảnh vào Việt Nam.
Bùi Tín
phản bội Tổ quốc, sang Pháp thổi lửa về quê hương để rồi đến khi chết không ai
đưa tiễn, một số bạn bè phải quyên góp tiền để làm tang ma và chôn cất.
Bùi Thị Kim Thành ở trong nước tự
nhận là luật sư nhưng khi sang trời Tây phải đi nhặt rác, nhặt lon bia ngoài
đường kiếm ăn, khi được hỏi về cuộc sống vất vả, ả ta trả lời rằng kiếm tiền
mua vũ khí đánh Việt Nam. Thật nực cười!!!
Nghĩ thật tội nghiệp cho những kẻ
lưu vong, ngay sau khi đặt chân đến xứ thiên đường, sống kiếp tỵ nạn lưu vong,
giấc mơ trời Tây của chúng đã sụp đổ. Phận chúng như cây tầm gửi bám vào cây
dại, chỉ cần một cơn gió mạnh, cây rung rinh cành lá thì cây tầm gửi cũng có
thể bật gốc và chết. Thương thay cho phận người bỏ Tổ quốc ra đi vì mục đích
thấp hèn để rồi không biết đâu đường về.
Một cái giá phải trả cho sự ảo
tưởng và ngu ngốc. Đó cũng là một tấm gương cho những kẻ còn ôm mộng được sống
theo kiểu tự do Phương Tây. Thiết nghĩ, đó cũng là kết cục quá đắng cay cho
những kẻ đang được hưởng nền hòa bình, ấm no, hạnh phúc trên quê hương, xứ sở
của mình nhưng không biết trân trọng, không cam tâm kiếm tiền bằng sức lao động
chân chính mà cố tình liên kết thù trong, giặc ngoài để chống phá đất nước,
trục lợi cá nhân./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét