Năm 2020 có thể được tóm gọn lại bằng hai chữ
"KINH HOÀNG" khi liên tiếp trải qua hai mùa dịch, kinh tế phong toả,
doanh nghiệp điêu đứng, tài sản dự trữ cạn kiệt, cả nước dắt dìu nhau qua hoạn nạn!!!
Dịch vừa yên, miền Trung vốn bao đời nghèo khó oằn
mình gánh bão, gánh lũ! Hàng ngàn ngôi nhà ở các tỉnh Quảng Bình, Quảng Trị,
Thừa Thiên Huế, Quảng
Hai hôm nay, đọc báo, lướt newfeed ám ảnh bởi nhiều
thứ, trong đó đặc biệt là thông tin 13 cán bộ chiến sỹ QK4 bị mất liên lạc khi
đang đi giải cứu công nhân gặp nạn của thuỷ điện Rào Trăng 3 trong tình trạng mưa
lũ kéo dài, và chợt thấy đau nhói! Tự nhiên nhớ lại nhiều năm tháng qua, đã có
rất nhiều người lạ, người quen sau vài câu hỏi thăm trực tiếp, hay trên các
diễn đàn mạng đều nói: "mấy ông bộ đội sướng bắt chết, thời đại ni ăn chơi
không mà lương cao, về hưu thì sung sướng, không làm gì lương tháng cũng cả
mớ", mỗi lần như thế đều cảm thấy chua chát, cũng muốn tranh cãi một lần
cho ra ngô ra khoai, nhưng nghĩ lại càng không đáng, nên đều hoặc cười trừ,
hoặc nhắm mắt cho qua! Họ, những con người làm cái "NGHỀ LƯƠNG CAO"
đó, những con người được cho là "SƯỚNG BẮT CHẾT" đó, mỗi ngày mỗi
ngày trôi qua đều thay rất nhiều người đối diện với khó khăn, mỗi ngày trôi qua
đều làm quân tiên phong đi vào vùng nguy hiểm! Họ luôn ở tuyến đầu trong mặt
trận chống giặc, chống dịch, chống thiên tai! Họ để lại sau lưng gia đình họ tự
mình nỗ lực, họ để lại sau lưng vợ con họ tự mình cố gắng, họ để lại cho mẹ cha
những nỗi lo lắng khôn nguôi!!! Đã có nhiều người "LƯƠNG CAO" ra đi
và mãi không về, đã có nhiều đứa con mãi không còn được cha vỗ về trên chặng
đường trưởng thành nữa! Nhiều nỗi đau, nhiều mất mát mà TIỀN không thể bù đắp
được!
Chiến tranh đã mãi lùi xa, thế nhưng những hi
sinh vẫn còn quá lớn, đâu
đó vẫn luôn còn những tấm bia liệt sỹ được dựng lên, đâu đó vẫn còn những đứa
trẻ lớn lên và đi học được cộng vài điểm ưu tiên, được miễn vài khoản đóng góp
vì là con liệt sỹ! Thế rồi trong những giấc mơ đứt gãy, những đứa con vẫn sẽ hoảng hốt
giật mình khi tỉnh lại mà không còn cha bên đời!
Có mất mát nào lớn lao hơn!? Có nỗi
đau nào ám ảnh hơn!? Có giấc mơ nào vỡ vụn hơn!? Thế nên bạn nhé,"LƯƠNG CAO" không
phải là một đặc quyền, mà nó là trách nhiệm, là nỗ lực, là tính mạng của họ, là
giấc mơ, là âu lo, là hoang mang, là thảng thốt của gia đình họ. Thế nên, đừng
mãi so đo, đừng mãi dè bỉu, đừng mãi thắc mắc sao LƯƠNG CAO THẾ! Bởi không có
mức giá nào được tính cho tính mạng của mỗi người! Không có mức giá nào được
đưa ra cho nỗi đau, cho mất mát của mỗi người cha, người mẹ, người vợ, người con
đằng sau mỗi bước chân của Họ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét