Một người bạn Mỹ, họ nói với tôi:
"Tôi không hiểu sao ở đất nước mày lại ôm thù hận lịch sử lâu đến thế. Đến
bây giờ tôi vẫn gặp nhiều người cứ nói đi nói lại về lịch sử, về chiến tranh,
và nhiều khi vẫn coi dân tộc tôi là kẻ thù.
Ở đất nước tôi (Mỹ) lịch sử là lịch
sử, dù chiến tranh đẫm máu và tàn khốc bao nhiêu thì chúng tôi cũng đem bỏ nó
vào 1 quyển sách rồi cất vào thư viện. Tụi tôi không quên, nhưng không không
nhắc lại thù hận nữa. Hãy hướng về tương lai.
Trả lời:
Các ông đã bao giờ tự tay chôn đứa
con của mày vì bị trúng bom Mỹ chưa?
Các ông đã từng chứng kiến cảnh cả
gia đình gục chết ngay tại mâm cơm khi bị lính Hàn Quốc điên cuồng xả súng.
Các ông có chứng kiến con gái của
mình bị đám lính Mỹ đè hiếp rồi ném xác vào đống rác ở đô thành Sài Gòn chưa.
Bà mợ của tôi khi đó mới 10 tuổi
phải chứng kiến người mẹ của mình bị trúng đạn pháo của quân Mỹ các ông trong
cơn mưa rừng lạnh giá, không thể chôn cất mẹ mình và lấy tạm áo mưa đắp lên thi
thể mẹ rồi dò dẫm tìm đường về nhà...
Bao nhiêu người lính sinh viên miền
Bắc gác lại ước mơ giảng đường đại học để lên đường vào nam chiến đấu. Các ông
nghĩ gì về ước muốn của họ được 1 lần ăn cơm mẹ nấu, được quét nhà cho mẹ, được
thả diều 1 lần trên triền đê,... rồi chết cũng cam lòng...
Bạn thân tôi, ông ngoại nó theo
lính Việt Nam Cộng hòa, cậu út nó đi theo lính cộng sản. Ông ngoại nó và cậu út
về thăm nhà cùng 1 ngày 2 người xách súng chĩa vào nhau. Bà ngoại nó van xin 2
người vì chút tình cha con đừng giết nhau, cậu út nó hạ súng rút lui ra phía
ngõ sau... Ông ngoại tử trận ở Tây Nguyên, cậu út cũng thành liệt sĩ,...
Những lãnh tụ cao nhất của Đảng
Cộng sản Việt Nam đã khóc như đứa trẻ khi nghe tin đồng bào miền Nam bị đám
lính Mỹ thảm sát mấy trăm mạng người trong cùng 1 ngày.
Các ông thấy không bao nhiêu năm
trời cả dân tộc chiến đấu để đánh đuổi quân xâm lược, giải phóng miền Nam,
thống nhất đất nước. Chúng tôi không nuôi lòng hận thù với ai, nhưng chúng tôi
không bao giờ quên những gì mà các ông và đám lính đánh thuê đã gây ra cho dân
tộc tôi. Không bao giờ, các ông hiểu không? Đất nước tôi mở rộng vòng tay và
làm bạn với các nước, nhưng cây AK47 chúng tôi vẫn thủ sau lưng.
Đừng dại gì trở mặt với Việt Nam...
!!!
|
Văn Hiệu
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét