Những năm tháng trên giảng đường, chàng sinh
viên Nguyễn Phú Trọng luôn có kết quả học tập xuất sắc và hết lòng với mọi
người, có hôm thức thâu đêm, chong đèn dầu chép bài hộ bạn, sáng ra, hai lỗ mũi
đen sì muội đèn.
Khi công tác ở Tạp chí Cộng sản, được mời về
Trường đại học Tổng hợp Hà Nội nói chuyện, đồng chí đã nói với giảng viên đến
mời "cậu đừng câu nệ, cứ lấy xe đạp đến đón mình là được". Trong lần
Trường Nguyễn Gia Thiều tổ chức mừng thọ thầy hiệu trưởng cũ, đồng chí khi ấy
là Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Hà Nội vẫn đi xe máy để đến trường với
tình cảm chân thành của một học trò cũ đối với nhà trường, với thầy cô.
Sau này, là Chủ tịch Quốc hội, một dịp hội
cựu sinh viên Khoa Ngữ văn trở lại thăm nơi trường sơ tán trong thời kỳ kháng
chiến chống Mỹ, cứu nước ở huyện Ðại Từ, Thái Nguyên, đồng chí vẫn đi xe chung
cùng các bạn học cũ và tự mình bỏ tiền mua chiếc ti-vi tặng địa phương, nhưng
lại nói đó là quà của lớp!
Là Tổng Bí thư của Ðảng, nhưng khi đến với
thầy giáo, bạn bè cũ, đồng chí vẫn khiêm nhường "xin cho em, cho tôi được
để mọi chức tước ngoài căn phòng này. Em đến đây mãi mãi là học trò của các
thầy, các cô ngày nào. Tôi đến đây mãi mãi là bạn học cùng lớp của các
bạn". Ở cương vị lãnh đạo cao nhất của Ðảng, Nhà nước, bận trăm công,
nghìn việc, nhưng khi Tết đến Xuân về, đồng chí vẫn dành thời gian viết thư tay
chúc sức khỏe cô giáo dạy mình thời niên thiếu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét