Những ngày qua, không chỉ có cư dân
mạng, hầu hết người Việt Nam máu đỏ da vàng đều phẫn nộ trước thái độ của bệnh
nhân Covid số 17 Nguyễn Hồng Nhung (ở phố Trúc Bạch, quận Ba Đình, Hà Nội).
Trong đại dịch Covid-19, Hà Nội phải
căng mình chống dịch, trong đó có nguyên nhân từ sự gian dối của cô gái này. Đất
nước đã tận tình chữa trị cho cô ta khỏi bệnh, hoàn toàn miễn phí. Thế mà thay
vì biết ơn, mới đây cô ta lên báo nước ngoài bôi xấu Tổ quốc, đồng bào. Thật là
đứa con lạc loài!
Trả lời phỏng vấn của tờ The New Yorker
(Mỹ), bệnh nhân số 17 nói rằng, vì cô ta giàu có nên bị mọi người căm ghét, hắt
hủi. Bệnh nhân số 17 định thông qua tờ The New Yorker để biến mình từ kẻ dối
trá thành nạn nhân đáng thương. Ngoài việc khoe mẽ giàu có, bệnh nhân số 17 còn
bịa chuyện bị cộng đồng mạng chỉ trích khiến cô ta tổn thương chỉ vì mắc
Covid-19. Với việc gian dối ngay từ khi nhập cảnh về Việt Nam làm lây lan dịch
bệnh, việc cô ta thêu dệt, bịa chuyện với báo Mỹ cũng là dễ hiểu.
Chắc chắn là chưa có bất cứ người Việt
Nam nào quên sự việc liên quan đến bệnh nhân số 17 Nguyễn Hồng Nhung có hai
cuốn hộ chiếu quốc tịch Anh và Việt Nam. Ở làn sóng Covid đầu tiên, sau khi
xuất cảnh sang Anh (dùng hộ chiếu Việt Nam), Nguyễn Hồng Nhung đã đi tứ xứ như
Pháp, Ý... (dùng hộ chiếu Anh). Tháng 3, khi quay trở về, cô ta lại dùng hộ
chiếu Việt Nam để nhập cảnh, không khai báo đã qua vùng dịch, nên cơ quan chức
năng không phát hiện được để cách ly.
Từ đó cô ta đã khiến nhiều người bị lây
nhiễm Covid-19. Và cũng chính từ sự thiếu trung thực, khai báo y tế gian dối
của bệnh nhân số 17 mà cả một đoạn phố Trúc Bạch bị phong tỏa, nhiều y bác sĩ
của BV Hồng Ngọc phải cách ly. Vào cái đêm 6/3 định mệnh ấy, khi Nguyễn Hồng
Nhung được xác định dương tính với SARS-CoV-2, cả Hà Nội, từ người dân đến
chính quyền, ngành y tế... không thể chợp mắt.
Hành vi của Nguyễn Hồng Nhung có dấu
hiệu phạm vào tội cố tình làm lây lan dịch bệnh nguy hiểm cho người (ở đây là
đại dịch Covid-19), quy định tại Điều 240 Bộ luật Hình sự 2015, sửa đổi năm
2017. Tại Điểm a, Khoản 3, Điều 240 quy định: Người nào có hành vi làm lây lan
dịch bệnh nguy hiểm cho người, khiến Thủ tướng Chính phủ phải công bố dịch, thì
bị phạt tù 10-12 năm. Song, vào thời điểm đó, với chính sách nhân đạo của Nhà
nước, bệnh nhân số 17 đã không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Không chỉ thoát án hình sự, ngược lại
bệnh nhân này còn được các y bác sĩ tận tình chăm sóc, chữa trị. Các khoản tiền
khám chữa bệnh, ăn ở của cô ta đều được Nhà nước đài thọ hoàn toàn. Vậy nhưng
từ khi xuất viện, Nguyễn Hồng Nhung chưa một lần gửi lời xin lỗi tới người dân
cả nước, cũng như những người Hà Nội đã mất ăn, mất ngủ vì cô ta. Nguyễn Hồng
Nhung cũng chưa từng gửi lời cảm ơn tới đội ngũ thày thuốc đã hết mình điều trị
cho cô ta, trái lại còn vu vạ cho các bác sĩ làm lộ lọt thông tin cá nhân của
mình.
Tất nhiên, vào thời điểm đó, Nguyễn
Hồng Nhung đã phải nhận một “rổ gạch đá” của cư dân mạng, nhưng không phải vì
cô ta giàu, càng không phải vì cô ta mắc Covid-19, mà vì cô ta gian dối không
trung thực khai báo y tế, dẫn đến nguy cơ bùng phát đại dịch ở diện rộng. Song,
cả xã hội vẫn chấp nhận thắt lưng buộc bụng để Nhà nước có tiền chữa trị, tài
trợ ăn ở miễn phí cho những người bệnh như cô ta. Vậy mà giờ đây, khi đã được
đất mẹ chữa lành vết thương, có thể dang rộng cánh bay xa, cô ta quay lại bôi
xấu Tổ quốc.
Đáng giận là khi trả lời tờ The New
Yorker, Nguyễn Hồng Nhung thao thao bất tuyệt nói xấu quê hương, đất nước, mà
giấu biệt sự gian dối của bản thân đã khiến cả xã hội suýt nữa lâm nguy. Một
thái độ vô ơn. Việc cô ta giàu hay nghèo thì có liên quan gì đến mọi người mà
phải khoe? Giàu như thế nhưng cô ta đã ủng hộ quỹ phòng, chống đại dịch
Covid-19 đồng nào chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét