Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2022

GỬI LINH MỤC ĐINH HỮU THOẠI

 

Vừa qua khi ông Chu Ngọc Anh, Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội ngã ngựa, linh mục Đinh Hữu Thoại đăng đàn cho rằng "các Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội liên tục bung, toang. Hãy trả lại tài sản đã chiếm dụng của Giáo hội Công giáo". Xin gửi ông đôi lời:

Thói đời giậu đổ bìm leo, Ông Chu Ngọc Anh vi phạm pháp luật, Đảng và nhà nước không hề dung dưỡng mà xử lý nghiêm minh. Sai đến mức độ nào thì xử lý mức độ đó. Việt Nam là nhà nước pháp quyền XHCN, mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, cho dù đó là ông Chu Ngọc Anh hay các công dân Việt Nam, không phân biệt dân tộc, tôn giáo. Bắt sâu để cứu cả vườn rau là việc làm cần thiết, chứng tỏ Đảng Cộng sản Việt Nam không hề bao che, không ngại "đốt lò" để gạn đục khơi trong, củng cố niềm tin của nhân dân.

Đinh hữu thoại đừng cố đánh bùn sang ao. Ông Chu Ngọc Anh hay chính quyền Hà Nội xưa nay không hề chiếm đoạt bất cứ thứ gì từ giáo hội công giáo. Này Đinh Hữu Thoại, Công giáo chỉ có ở Việt Nam từ thế kỷ 15, trong khi dân tộc này có hơn 4000 năm lịch sử. Vậy nên, không có bất kỳ tôn giáo nào được quyền đứng cao hơn quốc gia, dân tộc. Trước khi tổ tiên của ông theo Công giáo (du nhập từ phương Tây) thì họ vẫn là người Việt Nam. Nhất quyết không một ai ở Việt Nam do Chúa sinh ra cả. Nói về chiếm dụng thì phải hỏi nhà thờ lớn Hà Nội bây giờ có nguồn gốc từ đâu. Xin thưa rằng:

THỰC DÂN PHÁP VÀ TAY SAI PHÁ CHÙA BÁO THIÊN:

1. Sau khi chiếm được Hà Nội, thực dân Pháp tìm mọi thủ đoạn để dập tắt phong trào yêu nước của nhân dân, đặt lên ách cai trị hà khắc để duy trì vị trí quyền lực (đi kèm với quyền lợi) của kẻ xâm lược. Việc phá chùa Báo Thiên và nhiều ngôi chùa khác không chỉ ở Hà Nội mà trên khắp cả nước, thay vào đó là các nhà thờ Công giáo hoặc cơ quan thống trị là một trong các thủ đoạn nhằm hủy diệt nền tảng văn hóa truyền thống – nguồn lực nuôi dưỡng tinh thần yêu nước của nhân dân bản xứ. Giám mục Puginier quả quyết với các tướng soái Pháp: “Tôi xác định rằng khi mà Bắc Kỳ trở thành Gia tô giáo thì nó cũng trở thành nước Pháp nhỏ của Viễn Đông, y hệt như quần đảo Phi Luật tân đã là một Tây Ban Nha nhỏ”.

2. Chùa Báo Thiên hoàn toàn tồn tại cho đến khi bị chính quyền thực dân Pháp và tay sai phá đi xây nhà thờ Lớn và Tòa khâm sứ. Công sứ Pháp thẳng thắn thừa nhận (một cách không hề xấu hổ) rằng phá hủy ngôi chùa và chiếm lấy miếng đất. Việc tồn tại chùa Báo Thiên đến thời điểm đó là sự thực không thể chối bỏ,

bởi vì dưới thời vua Tự Đức, Tổng đốc Hà Nội là Tôn Thất Bật đã cho trùng tu lại chùa Báo Thiên.

3. Tay sai của người Pháp là Tổng đốc Nguyễn Hữu Độ đã không ngần ngại tiếp tay cho người Pháp phá chùa xây nhà thờ để duy trì sự thống trị lâu dài trên toàn cõi Việt Nam. Ông Độ không thể không có thiện cảm với các giáo sĩ, các vị giám mục (đa số là người nước ngoài) vì đó chính là cánh tay phải của chính quyền thực dân Pháp, những người có trách nhiệm lãnh đạo tinh thần cho giáo dân người Việt - có thể được dùng như một đạo quân. Vì thế ông Độ muốn làm hài lòng giáo sĩ (Giám mục Puginier) bằng cách thực hiện việc cướp và phá chùa Báo Thiên.

4. Việc cướp và phá chùa Báo Thiên được thực hiện bằng cách cho rằng ngôi chùa là vô chủ, và để cho nhân dân địa phương (một cách “tình cờ” là các giáo dân) quyết định. Đền, chùa, phủ của người Việt Nam từ xưa đến thời điểm đó (và cả đến nay) không phải thuộc sở hữu cá nhân. “Đất vua, chùa làng, phong cảnh Bụt”. Chùa là của vua, tức sở hữu của Nhà nước, là cơ sở thờ tự của nhân dân. Ngày xưa, vua, quan phát tâm công đức xây dựng các chùa chiền nhưng chưa bao giờ tự nhận là tài sản của cá nhân, mà đó là công sản, thuộc về công thổ. Thủ đoạn của ông Độ là để cho các giáo dân “tình cờ” ấy quyết định vận mệnh một ngôi chùa nổi tiếng đất kinh kỳ, như thế khác nào giao trứng cho ác. Nhưng đối với ông Độ, việc duy trì quyền lực của bản thân, thiện cảm đối với công sứ Pháp và giám mục mới là quan trọng. Không để giáo dân quyết định thì đời nào người dân Hà Nội yêu nước lại cho phép phá đi ngôi chùa Báo Thiên đó. Ông Độ đã cho phá chùa, sung công mảnh đất và nhượng lại miễn phí cho nhà chung Công giáo. Thế là ngôi chùa hư nát có thể sụp đổ bất cứ lúc nào đã được phá đi lấy đất và gạch xây nhà thờ Lớn, sau đó là Tòa khâm sứ. (Cũng xin nói thêm, nền đất chùa và tháp Báo Thiên) kéo dài từ bên phải chùa Lý Triều Quốc Sư đến hết phố Nhà Chung ngày nay).

Bằng chứng lịch sử việc chính quyền thực dân và tay sai phá chùa Báo Thiên xây nhà thờ Lớn đã rành rành, được chính người Pháp nói ra, vậy thì ai mới là người chiếm đoạt hỡi Đinh Hữu Thoại? Đinh Hữu Thoại là linh mục nhưng không hướng đến điều mà Giáo hoàng răn dạy là "sống phúc âm trong lòng dân tộc" mà thường xuyên kích động giáo dân chống phá đất nước này. Đừng hòng đánh bùn sang ao, đổi đen thành trắng./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét