Hiện nay nhiều “nhà dân chủ”
cho rằng, đất nước Việt Nam phải “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” thì mới
có dân chủ. Thậm chí họ còn cao giọng khẳng định những nước có thể chế chính
trị đa đảng đều là những nước phát triển, là “quốc gia dân chủ”, người dân được
sống với đầy đủ “quyền còn người” của mình . Vậy điều đó có đúng không? Tác giả
xin đưa ra một vài ví dụ như sau:
Nước Mỹ hiện có 112 đảng,
nhưng thực chất chỉ có Đảng Cộng hòa và Đảng Dân chủ thay nhau cầm quyền. Tuy
bề ngoài là chế độ đa đảng đối lập, nhưng xét về bản chất thì đảng nào cầm
quyền cũng là đại diện cho quyền lợi của giai cấp tư sản – giai cấp chiếm số ít
trong xã hội, nhưng lại nắm phần lớn tài sản của đất nước. Chính phong trào
“Chiếm phố Uôn” ở nước Mỹ năm 2011 đã vạch trần thực chất nền dân chủ của Mỹ là
nền dân chủ phục vụ cho 1%, của 1%, vì 1% dân Mỹ; đó là các nhà tư bản tài
phiệt.
Thái Lan là đất nước có
thể chế chính trị đa đảng từ khá lâu ở Đông Nam Á. Nhưng nổi tiếng là đất
nước của các cuộc đảo chính bởi sự tranh giành quyền lực giữa các đảng đối
lập, gây bất ổn chính trị - xã hội không ngừng. Biểu tình một cách hòa bình
để người dân thể hiện ý chí, nguyện vọng của mình là quyền được coi là dân
chủ, được pháp luật bảo đảm ở quốc gia này. Nhưng thực tế tình hình ở
Thái Lan có phải như vậy không, hay do các tổ chức chính trị đối lập
đã lạm dụng quyền đó lôi kéo quần chúng, tổ chức biểu tình, gây bạo loạn
để thực hiện mưu đồ chính trị, lật đổ chính phủ hợp hiến, hợp pháp, mà họ cho
rằng hiện không còn phù hợp. Đó là “Nghịch lý dân chủ” được biểu hiện ở
Thái lan, cũng như phổ biến ở các nước “dân chủ đa đảng” lâu nay.
Đối với U-crai-na, kịch
bản “nghịch lý dân chủ” diễn ra ở quốc gia này tương tự như Thái Lan, nhưng
quy mô, tính chất phức tạp và hậu quả thì tệ hại hơn nhiều. U-crai-na nằm
giữa Nga và phần còn lại của châu Âu, có vị thế địa – chính trị đặc biệt quan
trọng. Để tranh giành địa – chính trị, một số cường quốc luôn tìm mọi
cách can thiệp vào U-crai-na. Đặc biệt, các nước phương Tây ra sức giúp
đỡ, hỗ trợ mọi mặt cho phe đối lập tổ chức cuộc “cách mạng cam”, “cách mạng
đường phố” theo học thuyết “phản kháng phi bạo lực” – còn gọi là một “công nghệ
chính trị” chuyên để lật đổ những chính quyền không tuân thủ “quỹ đạo” của
họ. Chính vì lẽ đó mà “nghịch lý dân chủ” ở U-crai-na diễn ra khốc liệt, và
hậu quả của nó cũng ghê gớm hơn ở Thái Lan rất nhiều cả về kinh tế, chính trị,
xã hội và sinh mạng, đời sống con người. Dư luận đang nói nhiều đến những gì
xảy ra ở U-crai-na thực sự là một thảm họa, không chỉ cho đất nước này mà cho
cả hoà bình, an ninh ở khu vực và thế giới. U-crai-na đang đứng bên bờ suy sụp
về kinh tế, chia rẽ sâu sắc và hỗn loạn về chính trị, xã hội, chia cắt về lãnh
thổ. U-crai-na đang là tiêu điểm dư luận quốc tế, ám ảnh toàn nhân loại.
Xét về lịch sử ở Việt Nam
đã từng có chế độ đa đảng để phục vụ cho yêu cầu chính trị lúc bấy giờ, nhưng
rồi chính lịch sử đã phủ định, đào thải đa nguyên, đa đảng như một lựa chọn tất
yếu, tự nhiên. Sau Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công, xã hội Việt Nam đã
có giai đoạn tồn tại nhiều đảng phái, với những xu hướng chính trị khác nhau.
Năm 1946, trước yêu cầu của cách mạng, đặt lợi ích quốc gia, dân tộc lên trên
hết, Đảng Cộng sản Việt Nam đã tuyên bố tự giải tán để thành lập Chính phủ đoàn
kết dân tộc do Chủ tịch Hồ Chí Minh đứng đầu với sự tham gia của nhiều đảng
phái đối lập, như: Việt Nam Quốc dân đảng (Việt Quốc), Việt Nam Cách mạng đồng
minh hội (Việt Cách)…, với mục tiêu chung là chống thực dân Pháp xâm lược, xây dựng
hòa bình, độc lập và thống nhất đất nước. Nhưng khi quân Tưởng Giới Thạch rút
khỏi Việt Nam, thì hai đảng đó cũng cuốn gói chạy theo, chỉ còn Đảng Cộng sản
Việt Nam là trung thành với lý tưởng của mình, lãnh đạo nhân dân phát huy sức
mạnh khối đại đoàn kết toàn dân tộc đánh đuổi thực dân Pháp, sau đó là đánh
thắng đế quốc Mỹ xâm lược, mang lại độc lập, tự do cho Tổ quốc, đưa cả nước đi
vào kỷ nguyên độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.
Công cuộc đổi mới toàn
diện đất nước dưới sự lãnh đạo của Đảng đã thu được nhiều thành tựu to lớn, làm
thay đổi căn bản bộ mặt kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội của đất nước. Đời
sống của nhân dân từng bước được nâng cao; dân chủ xã hội ngày càng được bảo
đảm… Điều đó một lần nữa khẳng định vai trò lãnh đạo to lớn của Đảng Cộng sản
Việt Nam trong công cuộc giải phóng dân tộc trước kia, cũng như trong sự nghiệp
xây dựng và bảo vệ Tổ quốc hiện nay.
Vậy là cả Mỹ, Thái Lan
và U-crai-na đều là những quốc gia “dân chủ đa đảng”, nhưng thực tế những quyền
dân chủ cơ bản nhất về chính trị, kinh tế, đời sống của người dân ở đó đã và
đang bị xâm phạm, bị tước đoạt bởi chiến dịch biểu tình, bạo loạn lật đổ hay
vì lợi ích cá nhân của các nhà tư bản. Từ hiện thực trên cho thấy rõ: một nền
dân chủ thực sự không phụ thuộc vào thể chế chính trị đa đảng hay một đảng, mà
cốt yếu là phụ thuộc bản chất của chế độ đó được thể hiện qua đường lối, chủ
trương, chính sách của đảng cầm quyền. Đảng cầm quyền thực sự tiêu biểu cho
tinh hoa trí tuệ, đại diện cho ý chí, nguyện vọng, quyền lợi của toàn thể nhân
dân, dân tộc là nhân tố quyết định một nền dân chủ thực sự và sự ổn định, phát
triển bền vững của đất nước./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét