Đây là tâm sự của chị Lê Thị Quỳnh (quê ở Bắc Giang) nhớ lại khi
quyết định từ Teku về Việt Nam bởi một ý nghĩ duy nhất:
"Mỗi khi gặp khó khăn, Việt Nam là nơi giang tay đón
về".
Về nước, cách ly 14 ngày tại Trường Quân sự Bộ Tư lệnh thủ đô,
Quỳnh nhớ hình ảnh những buổi trưa nắng nóng, các chú các anh vẫn nhiệt tình bê
cơm nước cho người dân đúng giờ, không sót một bữa nào.
Khi nhận hoa chúc mừng cách ly xong từ các chú bộ đội, Quỳnh xúc
động viết:
“Ra đi cánh gió phương trời lạ
Vẫn nhớ non sông một mái nhà
Vẫn nhớ non sông một mái nhà
Tổ quốc là nơi không bao giờ bỏ rơi chúng ta.
… Mới đó đã 14 ngày, Nhà nước đã ôm tôi vào lòng, nuôi dưỡng và
kiểm tra tình hình sức khỏe.
Nơi đã giúp tôi thực hiện là nơi Trường Quân sự Bộ Tư lệnh thủ đô
Hà Nội, nơi mà các chú bộ đội, ban lãnh đạo đã tận tình chăm sóc ta như những
người cha, người mẹ.
Các chú bộ đội đã rất vất vả, cực nhọc chỉ để cho chúng tôi vượt
qua công cuộc cách ly. Vào những buổi trưa nắng nóng nhìn các chú bê cơm, bê
nước, mồ hôi nhễ nhại nhìn cũng thấy động lòng mà em không biết làm gì ngoài
việc thực hiện cách ly cho tốt.
Ban đêm, ban sáng khi chúng em đang ngủ là khi các chú bộ đội
phải dậy để chuẩn bị thức ăn, thức uống, đồ dùng cho em. Ngày mới bước vào công
cuộc cách ly, em đã khóc nhưng được sự chăm sóc tận tình đã bớt đi một phần nào
đó tủi thân.
Đất nước Việt Nam ơi, phải chăng không có gì có thể ngăn chặn,
cản bước được ta. Hãy cùng nhau vượt qua dịch bệnh này nhé"./.
Lý Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét