Hiện nay, một vấn
đề đặt ra khiến chúng ta phải suy nghĩ là tại sao Trung ương Đảng lại tốn nhiều
công sức cho nhiệm vụ nêu gương của cán bộ, đảng viên như vậy? Cần phải khẳng
định, điều làm Đảng ta suy yếu, nhân dân giảm sút lòng tin đối với Đảng không
phải từ đường lối, chủ trương, chính sách lớn, không phải nhân dân không một
lòng theo Đảng. Điều mà nhân dân bất bình, lo lắng là Đảng đang mất dần cái đẹp
trong lòng dân. Ba điều nhân dân lo lắng và bức xúc hiện nay là tình trạng tham
nhũng, lãng phí, tiêu cực, các tệ nạn xã hội có xu hướng gia tăng, không chỉ ở
cấp cao “hổ vồ mồi”, mà cả cấp thấp “mèo bé bắt chuột con” khi có chức quyền.
Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”,
“tự chuyển hóa” trong đội ngũ cán bộ, đảng viên có những diễn biến phức tạp.
Trước nguy cơ suy thoái, Trung ương Đảng
đã ban hành nhiều nghị quyết, chỉ thị, quy định để tập trung xây dựng phẩm chất
cán bộ, đảng viên, nhắc lại và khẳng định lại tiêu chuẩn đảng viên, nếu không
phải thế, không còn là người cộng sản. Không chỉ nói, ra nhiều văn bản, để bảo
đảm cho Đảng và Nhà nước ta trong sạch, vững mạnh, Trung ương thể hiện quyết
tâm chính trị rất cao: Nói đi đôi với làm, "xây" gắn liền với
"chống", kiên quyết chống tham nhũng, ngăn chặn đà suy thoái. Công
cuộc phòng, chống tham nhũng, tội phạm được thực hiện đồng bộ, quyết liệt,
không có vùng cấm, tất cả những vụ án lớn, tham nhũng, tiêu cực đều bị đưa ra
xét xử, không có vùng cấm, không có điểm dừng, dù đó là Ủy viên Bộ Chính trị,
Ủy viên Trung ương Đảng... Tất cả đảng viên, tất cả cấp ủy vi phạm Điều lệ
Đảng, nghị quyết, chỉ thị, quy định, nguyên tắc Đảng đều bị thi hành kỷ luật,
bất kể ở cấp nào, lĩnh vực nào. Vậy tất cả những tập thể, cá nhân này họ kém về
trí tuệ hay muốn “bán” thanh danh, đánh đổi đi những phẩm giá, đạo đức, nhân
cách của mình để lấy những lợi ích vật chất ?
Thực tế ở một bộ phận không nhỏ, khi
người ta đã có quyền lực thì cũng là lúc dễ bị lôi kéo, bị sa ngã, đặc biệt khi
không giữ được thanh danh và sự liêm chính của mình. Tổ tiên ta rất trọng hiền
tài. Trong bia ghi danh các Tiến sĩ khoa Nhâm Tuất, năm Đại Bảo thứ 3 (1442) đã
khẳng định: “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia, nguyên khí thịnh thì thế nước
mạnh mà hưng thịnh, nguyên khí suy thì thế nước yếu mà thấp hèn. Vì thế các bậc
đế vương thánh minh không đời nào không coi việc giáo dục nhân tài, kén chọn kẻ
sĩ, vun trồng nguyên khí quốc gia làm công việc cần thiết”. Chính vì thế, nên
triều đình dựng bia để biểu dương, đồng thời răn dạy những người vinh dự được
ghi tên trên bia đá này phải gìn giữ phẩm giá, dù ở cương vị nào cũng phải
“nung nấu lòng ngay, trau dồi tiết lớn, nêu cao thanh danh lừng lẫy, công
nghiệp lỗi lạc, ngõ hầu trên không phụ ơn triều đình cất nhắc, dưới không phụ
chí khí hoài bão trong đời”.
Các cụ cảnh báo: “Thảng hoặc có kẻ không
được như thế, đời sau sẽ có người chỉ vào tên mà bàn tán rằng: người này trung
chính, kẻ kia gian tà; người này thanh liêm giữ mình, người kia tham lam mất
chức; người này thẳng ngay; người kia nhu nhược… ắt không tránh khỏi sự khen
chê của người đời”.
Dù lịch sử đổi
thay, thời đại đã khác, nhưng trọng danh dự, phẩm giá, gìn giữ thanh danh mãi
mãi là một hằng số, là một giá trị được khẳng định. Người tôn trọng, gìn giữ
thanh danh thì làm việc hết mình để cống hiến cho đất nước, cho cộng đồng; luôn
luôn giữ mình thanh sạch, không bị cám dỗ bởi những lợi ích bất chính.
Cám dỗ lớn nhất của con người, có lẽ là
tiền bạc, nhưng luôn có hai hình thức kiếm tiền. Nếu kiếm tiền chân chính bằng
tri thức, bằng đức, bằng tài và bằng khoa học và công nghệ, kinh doanh hợp pháp
… thì đó là một sự cống hiến, đóng góp cho tổ chức, cho xã hội và quốc gia, dân
tộc. Họ tạo ra sản phẩm có giá trị, đóng thuế, tạo công ăn việc làm cho người
dân. Xã hội biết ơn họ.
Hình thức thứ hai
là kiếm tiền bất chính. Khi đã bị cuốn vào guồng quay kiếm tiền thì họ sẽ bỏ
qua những chuẩn mực, bất chấp tất cả để có nhiều tiền. Và đương nhiên danh dự,
nhân phẩm cũng bị bào mòn. Họ trở thành nạn nhân của lòng tham, mất đi lý trí,
hay nói cách khác là “mờ mắt vì tiền”. Có thể nói, họ bị khủng hoảng giá trị
cuộc sống.
Tiền bạc khi có được bằng lao động chân
chính và sử dụng nó cho lợi ích cộng đồng mới có ý nghĩa, mang lại thanh danh,
cũng như hạnh phúc cho con người. Ngược lại, kiếm tiền bất chính để rồi luôn
luôn giấu diếm, lo sợ bị phanh phui thì khối tài sản đó trở thành gánh nặng của
sự lo âu, sợ hãi.
Do đó, mỗi người
luôn luôn phải tự rèn luyện mình, gìn giữ sự trong sạch, liêm chính, cảnh giác
trước mọi cám dỗ, để có một cuộc đời nhìn lại không hổ thẹn.
Tuy nhiên, muốn để
quan chức có cơ hội dưỡng liêm thì rất cần có một môi trường pháp luật thật
tốt, cần gắn kết chặt chẽ giữa "xây" và "chống", nhất là
phát huy sự nêu gương của CB, ĐV có vai trò đặc biệt quan trọng. Hiện nay, Trung
ương Đảng đã ban hành “Quy định về trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên,
trước hết là những người đứng đầu…”. Bằng sự đồng tình, nhất trí cao, Trung
ương Đảng và nhân dân ta hy vọng quy định này sẽ đưa nêu gương trở thành việc
làm tự giác, thường xuyên, thành nếp văn hóa, nâng cao ý thức trách nhiệm, tính
tiên phong, gương mẫu của cán bộ, đảng viên, góp phần quan trọng xây dựng Đảng ta trong sạch, vững mạnh; chỉ có như
vậy mới củng cố niềm tin của nhân dân với Đảng. Quy định này cũng có tác dụng
giáo dục, cảnh tỉnh, cảnh báo, răn đe và phòng ngừa sai phạm và để “Thanh danh”
mỗi cán bộ, đảng viên có thể giữ vững và phát huy để họ dù ở cương vị nào cũng
phải “Nung nấu lòng ngay, trau dồi tiết lớn, nêu cao thanh danh lừng lẫy, công
nghiệp lỗi lạc, ngõ hầu trên không phụ ơn triều đình cất nhắc, dưới không phụ
chí khí hoài bão trong đời”!
|
Văn Lên
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét