Những năm gần đây, nước Việt đang
xuất hiện một trào lưu mới, trào lưu xét lại lịch sử. Họ cố tình bóp méo sự thật
lịch sử theo hướng hạ bệ hoặc tôn vinh những nhân vật lịch sử vốn đã ăn sâu
trong tiềm thức trong mỗi người dân Việt Nam. Khi nói đến Nguyễn Ánh (tức vua
Gia Long của triều Nguyễn) thì người ta nghĩ ngay đến một tên cõng rắn cắn gà
nhà, rước voi về giày mả tổ. Ấy vậy mà không hiểu tại sao lại có những kẻ nhân
danh là nhà sử học, học hàm, học vị cũng đến mức “tột đỉnh của vinh quang” lại
cố tình phá hoại lịch sử, cố tình “rửa mặt” cho Nguyễn Ánh và cả vương triều
Nguyễn - Một vương triều đồi bại nhất lịch sử nước Việt ta.
Tai hại hơn, họ ca ngợi Nguyễn
Ánh là người có công thống nhất đất nước, mở mang bờ cõi, khai phá miền Nam; thậm
chí đặt ngang hàng với người anh hùng dân tộc Quang Trung - Nguyễn Huệ. Hiện
nay người ta còn đòi vinh danh Nguyễn Ánh. Mới đây tỉnh Thừa Thiên - Huế còn
đòi đặt tên đường ông ta và các vị vua triều Nguyễn. Xin có đôi lời như sau:
PHÂN BIỆT CHÚA NGUYỄN VÀ VUA NGUYỄN:
Những người được coi là nhà sử học,
nhà nghiên cứu lịch sử há lại không phân biệt được giữa các Chúa Nguyễn và nhà
Nguyễn? Có chăng là họ đã cố tình đánh tráo khái niệm, đánh bùn sang ao hòng
che đậy cho những mục đích không trong sáng của họ. Đời các Chúa Nguyễn khởi đầu
là Chúa Tiên - Nguyễn Hoàng (con trai của tướng nhà Hậu Lê là Nguyễn Kim), vào
cai quản đất Thuận Hóa từ năm 1558. Nguyễn Hoàng vì sợ Trịnh Kiểm (anh rể) sát
hại nên sau khi nghe lời khuyên của trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm: “Hoành sơn
nhất đái, vạn đại dung thân”, nghĩa là: Một dải núi ngang có thể dung thân muôn
đời. Các Chúa Nguyễn trị vì được 9 đời kể từ lúc Nguyễn Hoàng vào Thuận Quảng
cho đến năm 1777, khi Nguyễn Phúc Thuần thua quân Trịnh, phải chạy vào Gia Định
và bị quân Tây Sơn tiêu diệt. Lịch sử là trung thực, là khách quan. Vậy nên
không ai phủ nhận công lao mở mang bờ cõi vào phía Nam của các Chúa Nguyễn. Đó
là sự thật lịch sử!
Nhà Nguyễn bắt đầu từ năm 1802,
khi Nguyễn Ánh thắng nhà Tây Sơn và lập nên nhà Nguyễn, khi đó thì cương vực,
lãnh thổ của nước ta đã có như ngày hôm nay. Vậy nên, nói nhà Nguyễn đã có công
khai phá và mở rộng lãnh thổ đất phương Nam, là lý luận của kẻ bất trí, phản trắc.
Nhà Nguyễn tồn tại 143 năm (1802 - 1945), có 13 vua thì có đến 8 tên bán nước,
hoặc là thần phục ngoại bang. Chỉ có vua Hàm Nghi, Thành Thái và Duy Tân là 3
người yêu nước. Minh Mạng, Thiệu Trị là 2 vua có thực quyền). Kể từ năm 1862,
Vua tôi Tự Đức hèn hạ ký Hiệp ước Nhâm Tuất, dâng Nam Kỳ lục tỉnh cho Pháp và đến
1884 thì chính thức vong quốc, làm bù nhìn cho Pháp để tàn hại dân lành.
Lịch sử là phải công tâm, trung
thực, khách quan, không thể ngụy biện. Bản thân lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc và Đảng
Cộng sản Việt Nam khi nói về vai trò, vị trí, về công và tội của các chúa Nguyễn
và các vua Nguyễn cũng rất công tâm. Quan điểm của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc - Hồ
Chí Minh đối với lịch sử là rất sòng phẳng, phân minh. Người không hề công kích
các chúa Nguyễn. Cùng với việc kịch liệt phê phán các vua: Gia Long đã nhường
cho Pháp cửa biển Đà Nẵng và đảo Côn Lôn, cầu viện quân Xiêm đánh nước ta, tiếp
tế cho quân Thanh; đến các vua: Minh Mạng tiếp tục sự nghiệp do Gia Long để lại.
Thiệu Trị chưa làm gì nhiều ở ngôi được 7 năm thì mất; đến các vua: Tự Đức, Dục
Đức, Hiệp Hòa, Kiến Phúc, Đồng Khánh, Khải Định và Bảo Đại đã hoàn toàn bán nước
ta cho Pháp. Nguyễn Ái Quốc đã từng viết bài trên báo chí nước ngoài để đề cao
tinh thần yêu nước của 3 ông vua của vương triều nhà Nguyễn là Hàm Nghi, Thành
Thái, Duy Tân.
Vậy nên, không vì bất kỳ lý do
nào để vinh danh Nguyễn Ánh. Không thể đánh bùn sang ao. Khách quan với lịch sử,
vậy nên nếu có xem xét thì nên xem xét các Chúa Nguyễn, chọn người thật sự có
công lao với đất nước để đặt tên đường./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét