Nhiều người Việt Nam
vì mê tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, vốn chỉ 3 phần thực, bảy
phần hư; trong đó tác giải luôn ưu ái nhà Thục Hán của Lưu Bị nên viết có phần
ca ngợi một chiều. Quan Vũ theo đó mà được phong là "Thánh võ" của
Trung Quốc, đặt ngang hàng với Khổng Phu Tử (Thánh văn). Quan Vũ chỉ là một võ
tướng, vì kiêu căng tự phụ mà mất mạng ở Mạch Thành, mất luôn trong địa Kinh
Châu, là nguyên nhân sâu xa khiến Thục Hán suy yếu và diệt vong vào năm 263. Luận
về võ, Quan Vũ không bằng Lã Bố, cầm quân mưu trí thua xa nhiều vị tướng thời
Tam Quốc như Từ Hoảng, Trương Liêu, Cam Ninh hay chính người anh em kết nghĩa
vườn Đào là Trương Phi...
Cái duy nhất mà Quan
Vũ có là tín, nghĩa. Thế nhưng so với Hưng Đạo Vương, bỏ thù nhà vì tổ quốc và
3 lần chiến thắng quân Nguyên Mông thì cái trung dũng của Quan Vũ chỉ như đom
đóm so với ánh trăng rằm. Đức Thánh Trần là một trong những anh hùng cổ kim hiếm
gặp. Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn làm Quốc công tiết chế, giữ ấn tín để chỉ đạo
toàn bộ quân dân nhà Trần ba lần chiến thắng quân Nguyên Mông, đội quân được
coi là thiên hạ vô địch thời kỳ đó vào các năm 1258, 1285, 1288. Vị nguyên soái
của hào khí Đông A (chữ Đông và chữ A ghép lại thành chữ Trần trong Hán tự).
Hưng Đạo Vương mỗi khi ra trận thường sử dụng trường kiếm hoặc trường côn được
bịt sắt nhọn một đầu. Hay Đại tướng, Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp, người cầm
quân lỗi lạc, chiến thắng cả Pháp, Nhật, Mỹ, Trung Quốc, Khơ Me Đỏ...thì Quan
Vũ không có cửa. Những Lý Thường Kiệt, Hưng Đạo Vương, Lê Lợi, Quang Trung, Võ
Nguyên Giáp hơn xa những danh tướng trong thời đại Tam Quốc, thậm chí là cả lịch
sử Trung Quốc.
Việt Nam có lịch sử hào
hùng, anh hùng, danh tướng như lộc biếc mùa Xuân. Có chăng là cách truyền đạt của
ta còn nhiều hạn chế, khô khan và không đạt hiệu quả cao. Người Trung Quốc, Hàn
Quốc, Nhật Bản làm phim về lịch sử dân tộc họ rất thành công, nhiều chi tiết được
thần thánh hóa nhưng người xem từ trong đến ngoài nước đều rất thích thú, hào hứng
đón nhận. Họ làm được, tại sao chúng ta lại không? Trông người mà ngẫm đến ta,
nghĩ rất buồn cho việc giáo dục lịch sử, truyền thông, điện ảnh nước nhà và cả
những người làm công tác định hướng trên mặt trận văn hóa, tư tưởng và mặt trận
giáo dục của nước nhà. Con người có tổ, có tông/ như cây có cội, như sông có
nguồn! Việt Nam có nhiều anh hùng, danh tướng xứng đáng để thờ hơn Quan Vũ, tướng
thất trận, làm quỷ không đầu. Người Cộng sản không thờ Bác Hồ, Bác Giáp...lại
thờ Quan Vũ. Điềm rất gỡ, chê./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét