Mắt ướt nhòa khi không thể gặp mặt cha
mẹ lần cuối; lòng đau nhói nhìn đứa con thơ khóc ngằn ngặt đòi sữa mẹ; lo lắng
đến nao lòng cho sức khỏe của người thân mà chẳng thể ở bên chăm sóc… Tất cả
những nỗi niềm ấy được họ - những người chiến sĩ tuyến đầu của nhân dân gói gém
và dấu kín trong tim, để tiếp tục kiên cường đứng vững trong cuộc chiến Covid
chưa biết ngày nào kết thúc. Những hy sinh thầm lặng ấy chỉ người trong cuộc
mới hiểu…
Những ngày này, thông tin nóng
nhất mà ai ai cũng quan tâm là số ca mắc Covid mới bao nhiêu, ở tỉnh/ thành phố
nào, diễn biến dịch bệnh ra sao… Cả dân tộc đều dõi theo từng bước chân của họ
- những chiến sĩ tuyến đầu đang gồng mình chống dịch.
Những mệnh lệnh từ quê hương truy vết
thần tốc, khoanh vùng, dập dịch thật nhanh là điều họ luôn ghi nhớ. Để hoàn
thành nhiệm vụ cao cả ấy, họ đã phải trải qua những tháng ngày khắc nghiệt nhất
trong cuộc đời, quên đi sức khỏe của chính bản thân mình. Đó là những ngày làm
việc xuyên ngày trắng đêm, ăn không đúng bữa, ngủ tính từng giây, toàn cơ thể
rã rời và ướt sũng ... Và tất cả vẫn đang trong thời kỳ nóng nhất, chưa có dấu
hiệu giảm nhiệt. Họ chỉ biết kiên cường chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu.
Nhưng… đằng sau sự cứng rắn,
kiên cường ấy là cả một bầu trời tâm sự thầm kín, là những phút yếu lòng rơi
lệ, là những hy sinh không lời nào diễn tả. Bởi họ đâu chỉ mang trên vai nhiệm
vụ chống dịch! Họ còn là những người con hiếu thảo, là cha mẹ của những đứa trẻ
thơ ngây, là trách nhiệm đối với cả một gia đình…
Đó là nỗi đau tột cùng khi
chẳng thể về tiễn biệt người thân lần cuối. Là câu chuyện của người mẹ xót xa
khi nhìn đứa con thơ 4-5 tháng tuổi ở nhà khóc ngằn ngặt đòi sữa. Là những lo
lắng, bồn chồn của người vợ trong vùng dã chiến khi chồng vẫn đang điều trị
bệnh nơi quê nhà… Họ và gia đình thân yêu của mình đã phải hy sinh những niềm
hạnh phúc vốn có của bản thân vì cuộc chiến không tiếng súng này.
Để họ vững tâm nơi đầu chiến
tuyến thì không thể không nhắc tới sự hy sinh của những người thân nơi quê nhà
khi buộc phải trở thành “hậu phương” vững chắc. Và hơn ai hết, chính những đứa
con thân yêu ấy sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn cả. Chúng bị tước đi niềm hạnh
phúc giản đơn mà đáng lẽ mọi đứa trẻ đều có quyền được hưởng. Rồi thay vì vô tư
lo nghĩ, giờ những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi chơi đã “trưởng thành” hơn, thay
cha mẹ chăm em, quán xuyến việc nhà… Tất cả chỉ vì “con ngoan để cha mẹ yên tâm
chống dịch nhé”! Nếu chúng ta gọi họ là “chiến sĩ” anh hùng chống Covid thì những
đứa con của họ xứng đáng là “dũng sĩ” kiên cường nhỏ nơi hậu phương.
Nghĩ về điều đó, mỗi người dân
chúng ta hãy nêu cao ý thức cộng đồng, chấp hành nghiêm chỉ thị 16 của Thủ
tướng Chính phủ, góp một phần công sức nhỏ bé của mình để cùng dập tắt dịch
Covid – 19; Để những chiến sĩ tuyến đầu chống dịch sớm được về với gia đình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét