Phường Việt gian bán nước mới cúi lạy tổ nghề bán nước Việt gian
như tên hoạn quan tay sai đắc lực của tên hôn quân Nguyễn Ánh, kẻ cõng rắn
c.ắ.n gà nhà, rước voi về giày mả tổ, gây ra đảo chính cướp ngôi của nhà Tây
Sơn, tàn sát trung thần nghĩa sĩ của Hoàng triều Tây Sơn, nếu Nguyễn Ánh không
có đám tay sai đắc lực như Lê Văn Duyệt trợ giúp gây ra biết bao tôi ác, thì
thử hỏi một kẻ như Nguyễn Ánh có đủ tài, lực chạy sang cầu viện quân Xiêm la,
quân Thanh, quân Pháp...đem quân ngoại bang vào giày xéo non sông, khiến nhân
dân lầm than cơ cực..., khiến nước Việt chịu cảnh nô lệ cho Pháp, một cổ mấy
tròng?
Kẻ nào vinh danh ca ngợi Nguyễn Ánh, Lê Văn Duyệt, Phan Thanh
Giản, Trương Vĩnh Ký...Rửa tội cho những kẻ đại Việt gian này, thì ngược lại
chúng đang ngầm chà đạp, quay lưng phản bội lại chiến công của Hoàng đế Quang
Trung cùng nghĩa quân Tây Sơn, chúng cố tình quên đi những cái ch.ế.t oan
nghiệt của toàn bộ Gia tộc của Hoàng đế Quang Trung cũng các trung thần, trung
quân, ái quốc như nữ tướng Bùi Thị Xuân cùng chồng và các con bà, những kẻ nhận
giặc làm cha, thờ ma phường bán nước đó mặc nhiên không thể được coi là người
trung hiếu, tín, nghĩa được.
Ai là kẻ tàn sát toàn bộ gia tộc của Hoàng đế Quang Trung, tàn
sát toàn bộ gia đình nữ tướng Bùi Thị Xuân...cùng các nghĩa sĩ khác?
Lịch sử phải phân biệt rõ trắng đen, kẻ bán nước không thể sánh
ngang Anh hùng, hào kiệt.
(*) - Nét đặc sắc của nghệ thuật tác chiến trong trận Rạch Gầm -
Xoài Mút năm 1785
Trận Rạch Gầm - Xoài Mút năm 1785 là một trong các trận
thủy chiến mang lại chiến thắng lừng lẫy trên sông nước trong lịch sử
chống ngoại xâm của dân tộc. Bằng tài thao lược, Nguyễn Huệ đã vận
dụng sáng tạo, hiệu quả các biện pháp và thủ đoạn tác chiến, giải quyết
một cách mẫu mực vấn đề nghệ thuật quân sự, đánh bại cuộc tấn công quy
mô lớn của quân Xiêm.
Nhân cớ nhận được sự cầu viện của Nguyễn Phúc Ánh, mùa Hạ
năm Giáp Thìn (1784), vua Xiêm sai hai tướng Chiêu Tăng và Chiêu Sương thống
lĩnh hai vạn thủy quân và 300 chiến thuyền vượt biển sang xâm lược nước ta.
Để bảo đảm chắc thắng, vua Xiêm còn phái hai tướng Lục Côn và Sa Uyên đem ba
vạn quân đánh chiếm nước ta bằng đường bộ. Các đạo quân này liên tục được tăng
viện bởi quân bản bộ của nhà Nguyễn.
Tuy nhiên, những thất bại liên tiếp của quân Nguyễn trước quân
đội Tây Sơn đã phần nào làm cho các tướng Xiêm thận trọng. Vì vậy, trong đợt
tiến công xâm lược Đại Việt, các tướng Xiêm - Nguyễn đề ra phương châm tác
chiến đánh đến đâu củng cố đến đó, vừa đánh chắc, vừa giải quyết nhanh. Thực
hiện phương châm đó, sau khi phát động cuộc chiến tranh xâm lược, liên quân
Xiêm - Nguyễn không đánh thẳng vào thành Gia Định ngay, mà tiến hành đổ bộ và
chiếm giữ Rạch Giá, để xây dựng khu vực này thành một tiền đồn chiến lược vừa
bảo đảm cung cấp lương thảo, vừa thuận lợi trong việc tiến công hoặc rút lui.
Bởi vậy, dù có một lực lượng thủy quân hùng hậu và phương tiện chiến tranh lớn
mạnh, song cuộc tiến công của liên quân Xiêm - Nguyễn rất chậm, trong vòng 03
tháng (từ tháng 7 đến tháng 10 năm 1784), mới chỉ tiến được lên Cần Thơ, chiếm giữ
đồn Ba Xác, Trà Ôn, rồi dừng lại ở Sa Đéc.
Trước sự tiến công xâm lược của giặc, tướng Tây Sơn ở Gia Định
là Trương Văn Đa, một mặt đem thủy quân từ Gia Định tiến xuống Long Hồ (tỉnh
Vĩnh Long ngày nay) ngăn chặn giặc; mặt khác, sai Đô úy Đặng Văn Trấn về Quy
Nhơn báo cáo rõ tình hình. Tuy không đủ sức đánh bại cuộc tiến công của liên
quân Xiêm - Nguyễn bởi sự chênh lệch quá lớn về lực lượng, nhưng quân Tây Sơn
luôn bám sát giặc, kiên quyết cố thủ, giữ vững Long Hồ - đối diện với căn cứ
quân Xiêm - Nguyễn ở Sa Đéc, án ngữ đường tiến quân của Nguyễn Ánh và các tướng
Xiêm. Tại Quy Nhơn, sau khi nhận được tin cấp báo từ Gia Định, Nguyễn Huệ cùng
các tướng Võ Văn Dũng, Trần Quang Diệu, Bùi Thị Xuân thống lĩnh hai vạn quân
Tây Sơn thiện chiến lập tức khởi binh. Khoảng đầu năm 1785, quân Tây Sơn đổ
bộ và đóng quân ở Mỹ Tho.
Tại đây, cùng với việc tổ chức ngay lực lượng nắm tình hình
địch, Nguyễn Huệ còn đặc biệt quan tâm và tập trung nghiên cứu, đánh giá đặc
điểm tình hình. Qua đó, không chỉ giúp cho vị tướng trẻ tài ba, mưu lược nắm
chắc bản chất của quân xâm lược sau những thắng lợi bước đầu, nhất là mâu thuẫn
gay gắt bởi sự kiêu căng, khinh mạn của quân Xiêm đối với Nguyễn Ánh và giữa
nhân dân Gia Định với quân Xiêm - nhân quả của sự bạo ngược, đàn áp nhân dân,
giết người, cướp của vô cùng tàn bạo của giặc, mà còn đánh giá chính xác lợi
thế về địa hình - vị trí đóng quân của địch, cũng như thuận lợi, khó khăn khi
ta thực hành tác chiến ở địa bàn sông nước.
Đây chính là những cơ sở khoa học quan trọng để Bộ Chỉ huy quân
Tây Sơn, đứng đầu là Nguyễn Huệ quyết định không tiến công thẳng vào đại
bản doanh thủy quân giặc ở Sa Đéc mà kéo chúng ra khỏi căn cứ, dụ dẫn chúng
đến khu vực đã lựa chọn, có lợi cho ta, bất lợi cho giặc, bí mật tập trung lớn
lực lượng đánh một trận tiêu diệt toàn bộ thủy quân Xiêm - Nguyễn.
Thực hiện quyết tâm đó, trước hết, Nguyễn Huệ và Bộ Chỉ huy quân
Tây Sơn đã triệt để lợi dụng địa hình thiên hiểm, bí mật tạo lập thế trận
hiểm hóc đánh địch. Đây là một trong những nét nghệ thuật quân sự đặc sắc,
một nguyên tắc giành thắng lợi trong tác chiến.
Nếu tận dụng được địa hình, tổ chức bố trí lực lượng, phương
tiện chặt chẽ, khoa học, hình thành thế trận liên hoàn, hiểm hóc, “dồn địch mà
đánh, chia địch ra mà diệt”, đánh địch cả phía trước, bên sườn, phía sau, làm
cho địch không biết đâu mà chống đỡ đẩy địch vào thế bị động, tinh thần hoang
mang dẫn tới bị tiêu diệt. Nắm chắc được điều đó, Nguyễn Huệ đã quyết định lựa
chọn sông Mỹ Tho, đoạn từ Rạch Gầm đến Xoài Mút để quyết chiến với địch.
Bởi lẽ, đây là đoạn sông dài khoảng 07 km, lòng sông rộng, đủ để
dồn hàng trăm chiến thuyền quân Xiêm. Đồng thời, với sự kết hợp tự nhiên giữa
hai con sông nhỏ Rạch Gầm, Xoài Mút, sông Trước, sông Sau1 với địa thế hai bên
bờ sông Mỹ Tho và cù lao Mỹ Sơn, tạo ra thế thiên hiểm trong hoạt động tác
chiến và điều này đã được vị tướng đầy mưu lược Nguyễn Huệ phát hiện.
Từ thực tế đó, Nguyễn Huệ triệt để lợi dụng sự thiên hiểm của
địa hình, tạo lập thế trận mai phục hiểm hóc. Theo đó, thủy quân và thuyền
chiến Tây Sơn được giấu kín trên hai sông Rạch Gầm, Xoài Mút và sông Sau; pháo
binh và bộ binh được bố trí bí mật ở hai bên bờ sông Mỹ Tho và trên cù lao Thới
Sơn.
Với thế trận này, khi quân Xiêm - Nguyễn lọt vào sông Trước, lực
lượng thủy binh Tây Sơn từ hai con sông nhỏ Rạch Gầm và Xoài Mút tiến ra đánh
“chặn đầu, khóa đuôi”, dồn thuyền giặc vào khu vực lựa chọn. Lực lượng pháo
binh Tây Sơn nắm chắc thời cơ, bắn xối xả vào thuyền chiến quân Xiêm - Nguyễn,
kết hợp với bộ binh đánh “thốc” vào bên sườn đội hình cơ động của giặc, chia
cắt đội thuyền chiến Xiêm - Nguyễn ra nhiều mảng để tiêu diệt.
Thứ hai, thực hiện mưu kế “điệu hổ ly sơn” dẫn dắt chúng vào
nơi ta chuẩn bị để tiêu diệt. Trên thực tế, với hai vạn quân Xiêm, 300 chiến
thuyền, cùng mấy nghìn quân Nguyễn chỉ tập trung chiếm giữ khu vực Sa Đéc. Xét
về tương quan so sánh lực lượng, thế trận, địch tập trung một lực lượng khá
lớn, không thể đánh thắng dễ dàng; địa điểm chiếm đóng của chúng lại ở đoạn đầu
sông Tiền Giang, nên có ưu thế về dòng chảy giúp cho tốc độ vận động trong
triển khai và thực hành tác chiến của thủy quân Xiêm càng thuận lợi.
Đây chính là điều bất lợi cho quân Tây Sơn nếu đánh thẳng vào Sa
Đéc. Trước tình hình đó, với tài thao lược sắc sảo, chủ tướng Nguyễn Huệ đã
thực hiện mưu kế “điệu hổ ly sơn” - kéo địch rời khỏi căn cứ, dẫn dụ chúng vào
nơi chuẩn bị sẵn để tiêu diệt với một kế hoạch nghi binh hoàn hảo đến mức làm
cho các tướng Xiêm - Nguyễn ngỡ rằng đó chính là kế hoạch tiến quân tiếp theo
của chúng.
Thực tế cho thấy, sau khi bố trí xong trận địa, Nguyễn Huệ
cho một bộ phận thủy quân Tây Sơn thường xuyên khiêu khích giặc ở Sa Đéc,
một bộ phận dàn thuyền chiến chắn ngang khúc sông Rạch Gầm - Xoài Mút,
cố ý như án binh, bất động,… để nhử giặc. Các tướng Xiêm chủ quan,
cậy có ưu thế, muốn nhân việc truy kích quân Tây Sơn mà “tương kế, tựu
kế” tận dụng thời cơ tiến xuống đánh chiếm Mỹ Tho. Ngày 18-01-1785, toàn
bộ thủy quân Xiêm - Nguyễn ở Sa Đéc được lệnh tiến theo sông Mỹ Tho,
đánh đuổi lực lượng thủy quân Tây Sơn. Thủy quân Tây Sơn thực hiện mưu kế
“giả chết bắt quạ”, đánh trả một cách yếu ớt, vừa đánh vừa lui.
Quân Xiêm nhận định toàn bộ quân Tây Sơn đã lộ diện. Không chần
chừ, các tướng Xiêm đốc thúc ba quân đuổi theo thủy quân Tây Sơn. Do nhờ thuận
chiều gió và đà nước trên sông Mỹ Tho bắt đầu rút, binh thuyền quân Xiêm
ồ ạt bám đuổi thủy binh Tây Sơn. Đến cuối chiều, khi trời bắt đầu tối,
thuyền giặc cứ theo ánh sáng đèn của thủy quân Tây Sơn rượt đuổi mà không biết
rằng trên đường rút lui để nhử địch, thủy quân của Tây Sơn đã dần dần tắt đèn,
tấp thuyền sang hai bên bờ, lẩn vào các ngách sông, còn đoàn chiến thuyền
quân Xiêm – Nguyễn vẫn hăng hái tiến về hướng Mỹ Tho. Đến lúc lọt vào khu vực Rạch
Gầm - Xoài Mút, chúng chỉ thấy đoàn thuyền binh Tây Sơn lác đác còn
vài chiếc. Biết là đã bị mắc mưu Tây Sơn, thủy quân Xiêm - Nguyễn
“tiến thoái lưỡng nan” đành liều mình tìm cách chống đỡ khi nghe
tiếng pháo lệnh tiến công của quân Tây Sơn rền vang.
Thứ ba, phục kích, vận động tiêu diệt địch. Đúng như dự
đoán, đoàn thuyền chiến của quân Xiêm - Nguyễn bị lực lượng thủy quân Tây Sơn
nhử, “dẫn dắt” vào khu vực quyết chiến đã lựa chọn. Trận đánh được khởi
đầu với việc hai đội thủy binh phục kích của Tây Sơn từ Rạch Gầm và
Xoài Mút bất ngờ lao ra, chặn đánh hai đầu, dồn quân địch vào vòng
vây đã bố trí sẵn. Đồng thời, đại bác của quân Tây Sơn bố trí ở hai
bên bờ sông và trên cù lao Thới Sơn bắn xối xả vào khúc giữa đoàn
thuyền giặc lúc bấy giờ đang bị ùn lại. Bị chặn đầu, khóa đuôi và
bị quân Tây Sơn áp đảo từ đầu, quân địch hết sức hốt hoảng, đội
hình rối loạn. Quân Xiêm - Nguyễn chưa kịp hoàn hồn bởi đợt pháo kích dồn
dập, lại phải căng mình chống đỡ các đợt tiến công mãnh liệt của các đội
thuyền chiến Tây Sơn từ các vị trí mai phục đánh thẳng vào “mạng sườn”
đội hình đang bị dồn ứ của giặc và chiến thuyền của Tây Sơn từ Mỹ Tho kịp
thời đến tăng cường. Dưới sự chỉ huy và đốc chiến của Nguyễn Huệ,
quân Tây Sơn lao vào cuộc quyết chiến chiến lược với một tinh thần quả
cảm. Quân thủy, quân bộ Tây Sơn phối hợp với nhau, khép chặt vòng vây,
tiêu diệt quân địch hết mảng này đến mảng khác, đẩy thủy quân giặc vào
một tình thế hiểm nghèo, vừa bị vây hãm về chiến dịch, vừa bị chia cắt
về chiến thuật dẫn tới đội hình tan vỡ, quân lính khiếp đảm. Hàng loạt
thuyền chiến của giặc lần lượt bị đánh đắm, vô số quân lính bị giết
chết tại trận, kẻ bị trúng đạn, trúng tên, kẻ bị gươm, giáo đâm
chém, kẻ bị chết đuối giữa dòng nước, v.v. Một số quân địch sống sót
cố bơi vào bờ để tìm đường trốn thoát, nhưng đã bị lực lượng bộ
binh Tây Sơn đón lõng tiêu diệt. Số phận khoảng chừng ba, bốn nghìn quân
của Nguyễn Ánh cũng không hơn gì quân Xiêm, hoàn toàn bị tan rã. Các
tướng Nguyễn đều lo chạy thoát thân, mỗi người mỗi ngả. Riêng đối với
lực lượng bộ binh Xiêm ở Trà Tân cũng cuống cuồng tháo chạy về nước, trước sự
phản công dũng mãnh của quân Tây Sơn ngay sau khi đại phá thủy quân Xiêm ở Rạch
Gầm - Xoài Mút. Theo nhà nghiên cứu lịch sử Nguyễn Lương Bích, sau trận Rạch
Gầm - Xoài Mút “thì có thể, ngay canh năm ngày 19, quân đội Tây Sơn tiến công
quân Xiêm ở Trà Tân”2.
Cuộc tiến công xâm lược quy mô lớn của quân Xiêm đã bị
quân Tây Sơn dưới sự chỉ huy sáng suốt, tài tình của Nguyễn Huệ đập tan
chỉ trong một trận đánh. Thắng lợi của trận Rạch Gầm - Xoài Mút cho
chúng ta thấy tài thao lược của thiên tài quân sự Nguyễn Huệ, từ việc
chọn hình thức tiến công địch đang vận động, lựa chọn khu vực tác
chiến, đến vận dụng thủ đoạn kéo địch ra xa căn cứ để tiêu diệt -
thể hiện nét đặc sắc của nghệ thuật quân sự Việt Nam. Đây là bài học quý
cần tiếp tục được nghiên cứu, kế thừa và phát triển sáng tạo trong sự nghiệp
bảo vệ Tổ quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét