Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

TÍNH ƯU VIỆT CỦA CHẾ ĐỘ

 

 

Trận bão tuyết lịch sử vừa qua ở Mỹ đã cho chúng ta thấy nhiều vấn đề của nước này và đồng thời cũng khiến ta có cái nhìn mới đáng suy ngẫm về những gì chúng ta đã và đang thụ hưởng trong nước. Nhiều người đặt ra câu hỏi, tại sao khi xảy ra dịch bệnh, thiên tai hay thảm họa, nước Mỹ không có sự rầm rộ vào cuộc của cả hệ thống chính trị trong việc hỗ trợ người dân? Tại sao họ không có những cuộc vận động quyên góp ủng hộ, những chuyến hành quân đến tâm vùng chịu ảnh hưởng? Và rất nhiều câu hỏi khác tương tự như vậy. Người ta ngạc nhiên khi nước Mỹ to lớn nhưng người dân lại đang phải sống trong cảnh khó khăn thiếu điện, nước, chất đốt... vốn là những nhu cầu tối thiểu. Vấn đề ở đây không phải là kinh tế, vấn đề là sự khác nhau giữa cách chế độ vận hành. Nếu nước Mỹ tiến hành bao cấp, bình ổn giá cả, gửi quân đội đến những điểm "lạnh" trong nước thay vì những điểm "nóng" trên thế giới thì họ đã là một nước XHCN rồi. Họ không thể hay nói đúng hơn chính xã hội tư bản đã tạo ra những nguyên tắc như những bức tường không thể phá vỡ nơi mà đồng tiền có uy lực tuyệt đối, mọi chuyện đều thông qua đồng tiền, quân đội của họ không phải quân đội nhân dân. Kinh tế không chịu chi phối bởi kinh tế nhà nước, các mặt hàng chủ đạo thuộc các tập đoàn lớn thì cho dù nói sùi bọt mép cũng chỉ là câu chuyện năn nỉ lòng thương hại từ các ông chủ giàu sụ mà thôi.

Việt Nam không giàu như Mĩ nhưng rõ ràng cách mà chế độ XHCN (dù là đang quá độ) ở Việt Nam đang vận hành đủ để đem nguồn lực nhỏ bé của đất nước để nhường cơm xẻ áo, bảo đảm đời sống của người dân, không để ai bị bỏ lại phía sau. Nhiều anh chị phóng viên báo chí, trí thức cấp tiến các kiểu lâu lâu lại kêu gào đòi tư nhân hóa điện nước xăng dầu, thoạt nghe rất hay nhưng đến lúc thiếu an ninh năng lượng, lương thực thì không ai cứu được đâu các anh chị ạ. Các nhà lãnh đạo tầm cao họ tính cả rồi, bỏ đi mà làm người.

Trở lại với câu chuyện nước Mỹ, rõ ràng họ không thiếu tiềm lực để khắc phục hậu quả ngay và luôn. Nhưng họ bị trói buộc bởi những ý thích của những nhà tư bản. Nhà nước không bao cấp được, cũng không đứng ra nói được vì đó là kinh tế thị trường không có định hướng. Như vậy, những bất cập của bản thân xã hội tư bản dù được điều chỉnh thế nào đi nữa vẫn sẽ bộc lộ ra lần sau cao hơn lần trước mà bản thân chủ nghĩa tư bản không thể điều chỉnh được. Hễ điều chỉnh tức là trở thành CNXH.

Quá độ nó không rầm rộ mà âm thầm như vậy thôi. Một nước Mỹ XHCN chắc chắn sẽ ích lợi đối với người dân hơn một nước Mỹ phục vụ cho thượng tầng tư bản.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét