Thấm
thoắt 47 năm đã trôi qua, kể từ ngày 19/1/1974 khi Hải quân Trung Quốc dùng vũ
lực để đánh chiếm trái phép quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Song quá khứ đau
thương ấy, mãi mãi khắc ghi trong lịch sử dân tộc Việt Nam, đó là nỗi đau đoạn
trường của tổ quốc. Hoàng Sa là máu của máu Việt Nam, thịt của thịt Việt Nam ở
biển Đông đã bị xâm chiếm và từ đó đến nay, họ đã không ngừng cải tạo, xây dựng
thành cái gọi là "thành phố Tam Sa". Việc Trung Quốc đang đóng chiếm
trái phép quần đảo Hoàng Sa là xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam. Dựa
vào bằng chứng lịch sử hay luật pháp quốc tế thì rõ ràng là người Trung Quốc
chẳng có gì cả, có chăng đó là cái lý lẽ "chân lý thuộc về kẻ mạnh"
của chiến lược "viễn giao cận công" mà họ theo đuổi từ bao đời nay,
nhằm xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải của các nước lân bang mà thôi!
Chu
Ân Lai, Thủ tướng Trung Quốc chiêu đãi Tổng thống Mỹ Nixon trong buổi dạ yến
với món vịt quay tại Bắc Kinh tháng 2/1972, đây có thể xem là "bữa tiệc
bằng máu của người Việt Nam". Sở dĩ nói thế là vì đây là cuộc gặp gỡ, thoả
hiệp giữa hai nước lớn với nhau; Trung Quốc chỉ muốn giữ miền Bắc nước ta để
làm phên dậu cho họ, như cái cách họ đã làm với Triều Tiên chứ không hề muốn
chúng ta giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước và trở thành một quốc gia
hùng mạnh. Với người Trung Quốc thì như thế là "để hoạ về sau".
Mỹ
- Trung đã nhiều lần thỏa hiệp trên đôi vai Việt Nam! Năm 1954, tại Hội nghị
Genève năm 1954. Trung Quốc đã có sự mặc cả với Mỹ, Pháp trong việc lấy vĩ
tuyến 17 làm ranh giới tạm thời, trước khi tổng tuyên cử toàn quốc, lẽ ra đó là
vĩ tuyến 15 chứ không phải là 17 (sau này chính người Pháp đã tiết lộ rõ vấn đề
này). Thông cáo chung Thượng Hải, nơi mà người Mỹ đã đạt được thỏa thuận với
Trung Quốc, cho phép Mỹ leo thang đánh phá miền Bắc bằng không quân, người tàu
án binh bất động. Ngày 1-3-1972; trong buổi họp báo tại Tokyo, Kissinger tự tin
tuyên bố: “Bây giờ chúng tôi chỉ còn nhìn về Mát- Cơ-Va để nghiền nát Hà Nội!
Để
đáp lễ người Trung Quốc, năm 1974, Mỹ ngồi yên để cho Trung Quốc đánh chiếm
Hoàng Sa dù Hạm đội 7 của họ ở gần đó, nếu không có tín hiệu đèn xanh từ Mỹ thì
Trung Quốc còn lâu mới cướp được Hoàng Sa! Đặng Tiểu Bình là quân bành trướng
Bắc Kinh muốn “dạy cho Việt Nam một bài học”, nuôi dưỡng và đào tạo bọn diệt
chủng Pôn Pốt cũng trên cơ sở “đi đêm với Hoa Kỳ”. Hoa Kỳ lúc đó muốn chia rẽ
khối XHCN, làm suy yếu Liên Xô vì mục đích bá chủ hoàn cầu nên muốn là bằng hữu
của Trung Quốc, lấy điểm tựa Trung Quốc để bật "hòn đá tảng" của phe
XHCN. Trung Quốc thì thèm muốn Hoàng Sa và khoa học công nghệ Mỹ, thế nên họ
không ngần ngại chìa "củ cà rốt" cho người tàu. Đó chính là lý luận
"lợi ích quốc gia là vĩnh viễn" của người Mỹ và "mèo đen, mèo
trắng không quan trọng, miễn là bắt được chuột" của Trung Quốc.
Sớm
ngày 19/1, Trung Quốc ngang nhiên nổ súng tấn công đảo Hoàng Sa. Ngày 20/1, bốn
máy bay MiG-21 và MiG-23 của Trung Quốc ném bom các đảo Cam Tuyền, Vĩnh Lạc và
Hoàng Sa... Tiếp đó, binh lính Trung Quốc đổ bộ tấn công các đơn vị đồn trú của
Việt Nam Cộng hòa trên các đảo này, chiếm nốt phần phía tây của quần đảo Hoàng
Sa. Quân VNCH đánh trả nhưng nhanh chóng bị thất trận. Sau khi chiếm được toàn
bộ quần đảo Hoàng Sa, Trung Quốc đã cho đập phá các bia chủ quyền tại quần đảo,
đào các mộ của người Việt đã chôn ở đây, xóa các di tích lịch sử của người
Việt. Lịch sử không có chữ nếu, nhưng chúng ta cảm thấy đau xót vì chính ngụy
Sài Gòn đã can tâm làm tay sai của Mỹ, chia đôi sơn hà, làm suy yếu đất nước.
Đó là nguyên nhân sâu xa để cho ngoại bang xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải của tổ
quốc.
Sau
khi miền Nam Việt Nam hoàn toàn giải phóng, Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng
hòa miền Nam Việt Nam đã nhiều lần tuyên bố khẳng định quần đảo Hoàng Sa là của
Việt Nam. Ngày 5/6/1976, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Cộng hòa miền Nam Việt
Nam đã lên tiếng bác bỏ những thông tin xuyên tạc về Hoàng Sa - Trường Sa và
khẳng định hai quần đảo này là thuộc chủ quyền Việt Nam, từ trước đến nay đều
do người Việt Nam quản lý.
Nói
thế không có nghĩa là xới lại quá khứ, kích động hận thù mà là để chúng ta có
cái nhìn toàn cảnh về thời và thế; về thời cơ, vận hội và thách thức! Hiện Mỹ
và Việt Nam là bạn, đối tác toàn diện. Với Trung Quốc là quan hệ đối tác
chiến lược; song, một khi lợi ích của Mỹ và Trung Quốc đạt được trên
biển Đông thì liệu họ còn có cuộc dã tiệc thế này nữa không? Câu trả
lời là có thể có. Việt Nam đã có vị thế rất vững vàng trên trường quốc tế, tuy
nhiên nói gì đi nữa thì ta so với họ thì vẫn là nước nhỏ. Bởi vậy phải khôn
khéo để vừa bảo đảm chủ quyền, vừa có môi trường thuận lợi để phát triển kinh
tế. Tự lực tự cường là chính trên tinh thần tranh thủ ủng hộ của quốc tế. Muốn
hoà bình thì phải chuẩn bị tốt cho chiến tranh, thực túc binh cường. Không theo
tàu chống Mỹ, không theo Mỹ để chống tàu. Bất kỳ nước nào tôn trọng độc lập,
chủ quyền của ta thì đều có thể hợp tác phát triển. Theo tàu thì không ai dám
chắc là trong tương lại họ không tiếp tục xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải của ta?
Theo Mỹ thì nguy cơ mất chế độ và phải lệ thuộc vào họ, làm theo ý chí của họ.
Vậy nên, ta chơi với cả hai nhưng không lệ thuộc ai cả!
Một
đất nước hùng cường khi và chỉ khi đất nước đó đứng vững trên đôi chân của
mình. Đừng mơ dựa vào Mỹ để lấy lại biển đảo của chúng ta, cũng đừng mơ dựa vào
tàu để bảo vệ đất nước. Đất nước Việt Nam phải do người Việt Nam xây dựng và
bảo vệ chứ không mơ hồ ảo tưởng là dựa vào quốc gia khác để mình hùng cường.
Ngoảnh mặt về tàu e Mỹ giận, quay đầu về Mỹ sợ tàu ghen! Nói thế để biết chủ
trương đa dạng hoá, đa phương hóa trong các mối quan hệ ngoại giao của Đảng là
tinh anh. Không dùng đến chiến tranh mà vẫn bảo đảm chủ quyền và toàn vẹn lãnh
thổ, đó mới là cái dũng của kẻ cơ trí! Hợp tác nhưng phải đề phòng để đấu
tranh. Lợi ích quốc gia là dĩ bất biến, linh động, sáng tạo trong các mối quan
hệ là ứng vạn biến. Bài học mất Hoàng Sa năm 1974 là bài học bằng máu và nước
mắt. Đừng mơ hồ, ảo tưởng là ai đó sẽ bảo vệ mình. Nếu mình không vững mạnh,
không thịnh vượng thì trong mắt các nước lớn, các nước nhỏ, yếu chỉ là con tốt
trên bàn cờ lợi ích của họ mà thôi./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét