Thời gian qua,
một số người biến chất hoạt động trên lĩnh vực văn học, nghệ thuật nước nhà
được sự hà hơi, tiếp sức, kích động của các thế lực bên ngoài đã lớn tiếng kêu
gọi và đòi văn học, nghệ thuật không phụ thuộc vào sự lãnh đạo của Đảng, đứng
ngoài chế độ chính trị hiện hành (cho dù chính chế độ này đã mang lại cho họ
những giá trị đích thực và họ đã, đang được hưởng). Vì thế, họ ra sức truyền bá
các tác phẩm văn học, hội họa, những chương trình ca nhạc, phim ảnh có nội dung
chống chế độ xã hội chủ nghĩa (XHCN), phủ nhận thành quả của cách mạng, phủ
nhận Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh. Họ đề cao, cổ súy một số tác
phẩm của những văn nghệ sĩ cực đoan, quá khích. Thậm chí, họ còn cho rằng,
những tác phẩm này đã tạo nên “luồng gió mới” trong lĩnh vực báo chí, văn học,
nghệ thuật nước ta và đã “tiên phong” thoát ra khỏi sự lãnh đạo của Đảng, thể
hiện đúng tinh thần “văn nghệ mở”.
Bên cạnh đó, một
số kẻ đã cố tình bôi nhọ, đả kích các nhân vật, các nhà phê bình văn học có
quan điểm chính thống; xuyên tạc cho rằng họ là những “bồi bút” cho Đảng, “con
rối” trên diễn đàn văn chương... Điển hình trong đó có nhóm tự xưng “Ban vận
động Văn đoàn Việt Nam độc lập”, phiến diện cho rằng: Văn học, nghệ thuật do
Đảng lãnh đạo là thứ văn học, nghệ thuật minh họa nghị quyết, tô hồng thực tế
theo chỉ đạo của Đảng. Thật đáng buồn hơn, khi có nhà văn, nhà thơ trưởng thành
trong nền văn chương cách mạng dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhưng đã “mắc bệnh nặng”
nên “mờ mắt”, phủ nhận chính những đứa con tinh thần của mình khi “loạn ngôn”
cho rằng: Các tác phẩm văn học viết trong chiến tranh là những kiểu viết minh
họa đầy chất “đặt hàng” của Đảng mà không phải viết do cảm xúc, do tình người
của nhà văn. Do đó, những tác phẩm đó không có giá trị và phải có nhận thức mới
để thoát khỏi sự can dự của Đảng.
Chắc chắn các “nhà văn nghệ mở” đều
đã biết, sự tồn tại của chính trị trong một xã hội thường được thể hiện trên
hai phương diện là học thuyết chính trị và nhà nước. Trong đó, học thuyết chính
trị giữ vai trò chủ đạo trong ý thức xã hội để giải quyết mối quan hệ giữa các
giai cấp, các dân tộc, các tầng lớp trong xã hội và xây dựng nên một nhà nước
nhằm tổ chức, quản lý, điều chỉnh và định hướng xã hội phát triển theo lý luận,
quan điểm của học thuyết chính trị đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét