Người ta nói: Nếu muốn xem Trung Quốc già cỗi
nghìn năm thì hãy đến Bắc Kinh, muốn xem những điều thần kỳ thì hãy đến Thâm
Quyến.
Trước khi trở thành đặc
khu kinh tế, Thâm Quyến còn là một làng chài nhếch nhác, bẩn thỉu với khoảng 3
vạn dân. Năm 1979, lãnh tụ tối cao của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa Đặng Tiểu
Bình đã một tay đập bàn, một tay chỉ thẳng quyết định biến Thâm Quyến thành “đặc
khu kinh tế” dù rất nhiều ý kiến trái chiều, bởi vì Đặng Tiểu Bình hiểu rằng ở
một số nơi trên địa cầu này – trưng cầu dân ý chỉ đem lại 2 tiếng “ủ ôi”. Lãnh
tụ hơn người
dân thường chỗ đó,
lãnh tụ là phải thấy cái cả dân tộc không thấy được.
Và lịch sử đã trả lời,
giờ đây, Thâm Quyến là một siêu đô thị với 12 triệu dân, hơn 1.000 tòa nhà cao
tầng, trong đó ít nhất 169 tòa cao trên 150m, được mệnh danh là thành phố “mỗi
ngày xây một cao ốc, 3 ngày làm một đại lộ”. Năm 2016, GDP của thành phố đạt
294 tỷ USD nhiều hơn cả Bồ Đào Nha.
Ở Việt Nam, chuyện
đưa Phú Quốc, Bắc
Vân Phong, Vân Đồn
thành đặc khu kinh tế không phải là câu chuyện ngẫu hứng, đó là sự chuẩn bị rất
lâu, kế hoạch lịch sử này ấp ủ ước mơ của lãnh đạo đất nước qua nhiều nhiệm kỳ.
Tất nhiên, bọn phá bĩnh suốt ngày sợ cái mới, sợ cái lạ, với bộ óc cũ rích bảo
thủ ngu đần nhân danh chuyên gia nọ kia... luôn chực chờ để kéo ghì bánh xe lịch
sử không thể nào hiểu được.
Trong tương lai,
chúng ta sẽ chọn người đứng đầu đặc khu theo nguyên tắc thi tuyển công khai do
tư vấn quốc tế ra đề thi. Đảng chủ trương, Nhà nước quyết định lấy nền kinh tế tri thức làm trọng
tâm với kinh tế tư nhân là động lực quan trọng – có phải là mô hình tiến bộ nhất
của loài người hiện nay chưa?
Câu hỏi cũng đã là câu trả lời...
Và nhiều, rất nhiều
các quyết sách tiến bộ sẽ được áp dụng trên đảo Ngọc với quyết tâm cao nhất. Thấp
thoáng đâu đó chúng ta đã thấy những ông trùm VinGroup, SunGroup, CEO Group,
Bim Group, Xuân Thành… bỏ ra hàng chục nghìn tỷ vào đảo Ngọc, chúng ta chê họ
ngu có lẽ hơi ngược đời nhỉ?
Trong không khí lạc
quan và tràn đầy niềm tin vào một đặc khu thần kỳ, chúng ta hãy nhìn xem đường
đến đảo Ngọc nơi Tây Nam Tổ quốc đã mở rộng với hàng chục chuyến tàu cao tốc
công suất vận chuyển nửa vạn người mỗi ngày. Đứng ở bãi Sao với bờ cát dài trắng
muốt, tay cầm ly Cocktail Mojito ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh hãy nhớ rằng bình
quân mỗi ngày có khoảng 30 chuyến bay của các hãng hàng không trong nước, nhiều
nước mở đường bay đến đây như Nga, Trung Quốc, Singapore, Thái Lan, Anh, Italy,
Campuchia, Hàn Quốc... vẽ nên một bức tranh Phú Quốc chưa đẹp thế bao giờ.
Quá trình chuyển từ
cái cũ sang cái mới không thể nào tránh được những bất cập cố hữu mà bất kỳ quốc
gia nào chuyển mình đều phải gặp, cái chúng ta cần làm là khắc phục để tiến lên
chứ không phải quay đầu bỏ chạy.
Vụ thuê đất 99 năm,
có nhiều người lên tiếng đến mức làm dư luận hoang mang... thực ra con số này
nâng từ con số 70 năm từ Luật Đất đai hiện hành (Điểm 3, Điều 126, Chương 10, Luật
đất đai năm 2013 được Quốc hội thông qua tại kỳ họp thứ 6 ngày 26 tháng 11 năm
2013), 70 năm hay 99
năm, thậm chí 999 năm chỉ mang tính chất “mở biên” về nhận thức pháp luật và thể
hiện tính cạnh tranh trong thu hút đầu tư chứ không phải bất cứ ai xòe tiền ra
thì ta đều cắt đất cho nó thuê 99 năm mà không giám sát.
Nên nhớ rằng cái 99
năm kia chỉ áp dụng đối với một số dự án thuộc ngành, nghề ưu tiên phát triển
trong đơn vị hành chính - kinh tế đặc biệt, không là khu vực quốc phòng, an
ninh và phải được Thủ tướng Chính phủ quyết định – nói cách khác là không phải
dễ ăn.
Cần phải nói thêm
Thái Lan hàng xóm của chúng ta
cũng cho thuê 50 năm và được gia hạn thêm 50 năm, Singapore cho người nước
ngoài sở hữu nhà gắn liền với đất với thời hạn 99 năm, British Virgin Islands
cho phép quyền sử dụng đất tới 99 năm và sở hữu đất tư nhân... tuyệt nhiên báo
chí và bọn chuyên gia giả cầy bên nước người ta không hề khóc mướn như mình...
Thời gian qua, trên mạng
tràn ngập thuyết âm mưu của các anh chị dâm chủ, các chuyên gia ngáo ngơ với mớ
kiến thức hỗn tạp cũ kỹ... được bọn báo chí bất lương thổi phồng lên, giật những
title bài mang tính dọa dẫm nhiều hơn là tuyên truyền đã phần nào đó làm vấy bẩn
màu xanh tươi đẹp của Phú Quốc.
Chúng ta hãy tin rằng,
mọi thứ đã sẵn sàng với quyết tâm cao nhất và sự chuẩn bị kỹ càng nhất, “Cú đấm
thép” đấm vào những trì trệ cũ kỹ sắp được tung ra để tạo thành một “thần kỳ
Phú Quốc, Vân Đồn,
Bắc Vân Phong”.
Nhân dân như thế nào
thì Tổ quốc như thế ấy. Muốn làm được điều thần kỳ, phải có những quyết sách thần
kỳ... làm gì có bản nhạc thần kỳ nào bắt đầu bằng những nốt nhạc cay nghiệt, thở
than...
Ảnh Xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét