Đã
trở thành quy luật, vào các dịp ngày Tự do báo chí thế giới (3/5) hay kỷ niệm
Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam (21/6), một số cá nhân, tổ chức, đài báo tiếng
Việt ở nước ngoài có quan điểm, tư tưởng chống phá Việt Nam như Tổ chức phóng
viên không biên giới (RSF), Tổ chức Bảo vệ ký giả (CPJ), Tổ chức theo dõi nhân
quyền (HRW), Ngôi nhà tự do (Freedom House), Đài Á châu tự do (RFA)... lại đăng
tải nhiều bài viết, hình ảnh tuyên truyền, xuyên tạc, vu cáo Việt Nam 'đàn áp
tự do ngôn luận, tự do báo chí.
Quyền tự do ngôn luận, tự do
báo chí được Liên hợp quốc và pháp luật của nhiều quốc gia phát triển quy định
cụ thể. Và Việt Nam cũng không phải
ngoại lệ.
Nhà nước Việt Nam luôn tôn
trọng, bảo đảm quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận của mọi công dân và cũng
như các quốc gia khác, để giữ gìn kỷ cương và bảo đảm sự ổn định để phát triển,
Nhà nước Việt Nam không cho phép lợi dụng những quyền này để tuyên truyền, kích
động lật đổ chính quyền, phá hoại khối đoàn kết dân tộc, xâm phạm đến quyền,
lợi ích hợp pháp của các tổ chức, cá nhân.
Nhà nước Việt Nam luôn nhất
quán quan điểm tôn trọng và bảo vệ các quyền tự do cơ bản của con người, trong
đó có quyền tự do báo chí. Trên cơ sở nội luật hóa pháp luật quốc tế về quyền
tự do báo chí, Hiến pháp năm 1946 đã khẳng định “người dân có quyền tự do báo
chí và được pháp luật bảo đảm thực hiện”. Các bản Hiến pháp sau này đều kế thừa
và phát triển nội dung của Hiến pháp năm 1946 về quyền tự do báo chí.
Điều 25, Hiến pháp năm 2013
ghi rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin,
lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định” và
khẳng định: “Quyền con người, quyền công dân chỉ có thể bị hạn chế theo quy
định của pháp luật trong trường hợp cần thiết vì lý do quốc phòng, an ninh quốc
gia, trật tự an toàn xã hội, đạo đức xã hội, sức khỏe của cộng đồng”. Quy định
này cũng được thể chế trong nhiều văn bản pháp luật Việt Nam, như Bộ luật Hình
sự 2015, sửa đổi 2017; Luật Báo chí năm 2016...
Ở Việt Nam, báo chí thực sự
trở thành cầu nối giữa “ý Đảng, lòng dân”, tạo đồng thuận xã hội, thúc đẩy công
cuộc xây dựng, phát triển đất nước; là phương tiện để người dân kiểm tra, giám
sát thực thi pháp luật và đóng góp ý kiến phản biện đối với các chính sách,
pháp luật của Nhà nước; là công cụ bảo vệ lợi ích xã hội, bảo vệ quyền, lợi ích
hợp pháp của người dân.
Theo số liệu tại Hội nghị báo
chí toàn quốc năm 2020, đến cuối năm 2020, cả nước ta có 41.000 nhân sự đang
tham gia hoạt động; 779 cơ quan báo chí, trong đó có 142 báo, 612 tạp chí, 25
cơ quan báo chí điện tử độc lập; 72 cơ quan được cấp phép hoạt động phát thanh,
truyền hình với tổng số 87 kênh phát thanh và 193 kênh truyền hình. Đó là minh
chứng sinh động cho việc bảo đảm quyền tự do báo chí ở Việt Nam, phản bác luận
điệu vu cáo Nhà nước Việt Nam đàn áp tự do báo chí, tự do ngôn luận.
Chúng ta khuyến khích tự do
báo chí vì lợi ích của quốc gia, dân tộc, bảo vệ lợi ích của Nhà nước và nhân
dân. Và lẽ tất nhiên, chúng ta không thể chấp nhận việc lợi dụng tự do báo chí,
tự do Internet, tự do ngôn luận để gây mất ổn định, chống lại Tổ quốc và dân
tộc, xuyên tạc chủ trương, chính sách của Ðảng và Nhà nước, xâm phạm lợi ích
của công dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét