Sinh thời, Bác Hồ đã sống cả cuộc đời thanh bạch từ
ăn, ở đến phương tiện sử dụng phục vụ công việc hàng ngày. Để tiết kiệm thời gian, Bác dạy: “Từ Chủ tịch Chính phủ cho đến người chạy giấy,
người quét dọn trong một cơ quan nhỏ, đều là những người ăn lương của dân, làm
việc cho dân... làm việc phải đến đúng giờ, chớ đến trễ về sớm... Phải nhớ rằng:
Dân đã lấy tiền mồ hôi nước mắt để trả lương cho ta trong những giờ đó. Ai lười
biếng tức là lừa gạt dân”.
Nhà
ở của Bác chỉ là một ngôi nhà sàn gỗ lợp ngói, trên gác có hai phòng, mỗi phòng
hơn 10m², chỉ nhỏ gọn vậy thôi nhưng Bác vẫn đề nghị đồng chí Phạm Văn Đồng sử
dụng một phòng để khỏi lãng phí. Bác luôn nghĩ đến người nghèo “lúc chúng ta
nâng bát cơm ăn, nghĩ đến kẻ đói khổ, chúng ta không khỏi động lòng. Vậy tôi đề
nghị với đồng bào cả nước và tôi xin thực hành trước, cứ 10 ngày nhịn ăn 1 bữa,
mỗi tháng nhịn 3 bữa. Đem gạo đó (mỗi bữa 1 bơ) để cứu dân nghèo”.
Bác
Hồ thường nói rằng: “Người ta ai cũng muốn ăn ngon, mặc đẹp, nhưng phải đúng
thời, đúng hoàn cảnh. Trong lúc nhân dân còn khó khăn, một người nào đó muốn
sống hưởng ăn ngon, mặc đẹp thì không có đạo đức”.
Bác
đến với các chiến sỹ trên mặt trận, cùng chiến sỹ hành quân; thăm chỗ ở, nhà
bếp, nhà vệ sinh của các gia đình, tập thể; trực tiếp xuống ruộng làm việc,
hướng dẫn bà con về sâu bệnh, về thủy lợi; đến thăm các cơ quan, nhà máy, xí
nghiệp, trường học; viết thư thăm hỏi người già, trẻ em…
Bác
luôn chủ động tiếp xúc, tìm hiểu tâm tư, nguyện vọng của nhân dân, từ đó đi vào
lòng dân bằng trái tim nhân hậu. Giản dị, thanh bạch là đức tính tự nhiên của
Bác. Điều đó đã được thể hiện sinh động qua từng cử chỉ, lời nói và việc làm cụ
thể của Người, có sức thuyết phục to lớn.
Bình
dị - cốt cách và sự rèn luyện
Bình
dị, liêm chính thể hiện ở phong cách, lối sống và ở hành động (lao động, học
tập). Cả hai yếu tố này gắn bó mật thiết, bình dị ở lối sống thì hành động vì
cộng đồng, vì xã hội cũng nhiệt huyết, sẵn lòng.
Gốc
rễ của đạo đức, phong cách bình dị, liêm chính chính là tấm lòng vì nước vì
dân, vì lợi ích quốc gia, tập thể của Bác. Trong đời sống, chỉ những ai có được
đức tính đó, không mưu cầu, vụ lợi cá nhân mới có thể làm được, mới hành động
một cách “tự nhiên hương” chứ không phải là sự khiên cưỡng, giả tạo. Bất cứ ai
để chủ nghĩa cá nhân chi phối, để chủ nghĩa thực dụng lên ngôi, tất không thể
làm được.
Hồ
Chí Minh chỉ rõ, trong Đảng vẫn còn một số cán bộ, đảng viên đạo đức, phẩm chất
thấp kém. Những người này “mang nặng chủ nghĩa cá nhân, việc gì cũng nghĩ đến
lợi ích riêng của mình trước hết. Họ không lo “mình vì mọi người” mà chỉ muốn
“mọi người vì mình”. Chủ nghĩa cá nhân thực sự là kẻ địch nguy hiểm của đạo đức
cách mạng, đồng thời cũng là một trở ngại lớn cho việc xây dựng chủ nghĩa xã
hội, là một kẻ địch hung ác của chủ nghĩa xã hội.
Nếu
không thể bình dị theo đúng cốt cách, bản chất thì người cán bộ, đảng viên phải
biết tu dưỡng, luyện rèn đức tính, lối sống bình dị. Đây chính là ý thức, là sự
học hỏi, noi theo để hoàn thiện mình hơn, khắc phục các yếu điểm.
Ngày nay, không ít cán bộ chưa làm to đã lộ tính hách
dịch, xa dân, sống trong dinh thự xa hoa. Ngay cả con cán bộ cũng tự lúc nào
sinh cái bệnh tinh tướng, muốn thể hiện mình “con nhà quan”, lối sống xa hoa,
hưởng thụ sa đọa. Đọc lại những mẩu chuyện về phong cách, đạo đức, lối sống của
Bác để ngẫm và hành động, thực thiết thân vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét