Có một cái loại người, cứ luôn hô hào rằng ta đây yêu nước
hay quan tâm tới vận mệnh dân tộc. Nhưng lại mang tư tưởng nô lệ, luôn mong
ngóng ngoại bang đến cứu vớt, rồi khúm núm, cúi mình, trông chờ vào tình thương
rởm đời, khát khao được ban phát thứ hòa bình giả tạo.
"Dân miền Nam, dân Sài Gòn không cần giải phóng, đang
sướng chết mẹ, nhìn thằng Hàn Quốc xem, theo Mỹ và bây giờ giàu như thế
đó".
Họ
thực sự chấp nhận rằng, chỉ cần "sướng" thì tất cả những gì thuộc về
phạm trù độc lập dân tộc, tự chủ, tự lực tự cường hay câu chuyện thống nhất có
lẽ không còn quan trọng nữa. Rồi rằng những ai theo cộng sản thì về phương Bắc,
những ai theo cộng hòa thì về Nam. Một giả sử được đặt ra, nếu vậy, thì Bắc
Việt sẽ như Triều Tiên bây giờ, Nam Việt sẽ là một phiên bản tương tự như Hàn
Quốc hiện tại.
"Với một chữ nếu, người ta có thể nhét cả Paris vào một
cái chai" - Ngạn ngữ Pháp.
Mình thấy ghê tởm, bực bội khi nói chung một thứ ngôn ngữ
cùng với loại người ấy.
Như cụ Phan Châu Trinh viết: "Lại thêm một bọn ra vênh
mặt múa tay tự xưng là ái quốc ái chủng, nhưng hỏi đến họ cách khuếch lợi trừ
hại, tự cường tự lập thì họ ập ạ như người mơ ngủ chỉ ngồi ngong ngóng ước mơ
thế lực ngoài tràn vào mà thôi". Đến giờ, những lời cụ nói vẫn còn nguyên
những giá trị.
Một bài học khác, cho hai chữ "đồng minh", Nguyễn
Văn Thiệu chua cay nói: "Mỹ đánh không lại Cộng sản nên bỏ mặc Việt Nam
Cộng Hòa đánh một mình thì làm sao ăn. Có giỏi thì Mỹ vô đây lần nữa…”.
Hãng thông tấn AP công khai tệp tài liệu nói về chiến tranh
tại Việt Nam, trong đó có đoạn Nguyễn Văn Thiệu từng đề nghị Mỹ ném bom tan nát
miền Bắc, và rồi Mỹ làm theo điều đó bằng chiến dịch Linebacker II với mục
tiêu: "Đưa miền Bắc trở về thời kỳ đồ đá". Báo L'humanité của Pháp
bình luận: "Ngay cả trong Chiến tranh thế giới thứ hai, những viên tướng
Pháp phản bội cũng không dám đề nghị Đức Quốc Xã tàn phá Paris để ngăn liên
quân Anh - Pháp. Thế mà nay Thiệu lại muốn Mỹ ném bom tàn phá đất nước
mình".
Nhiều người chẳng nhẽ đã lãng quên, người Mỹ và đồng minh đã
làm gì trên mảnh đất của người Việt Nam. Rồi nhắc lại chuyện Biển Đông chẳng
hạn, nhiều người luôn mong ngóng Mỹ hay phương Tây nhảy vào, nghĩ rằng những
quốc gia ấy sẽ hợp lực "đánh Trung Quốc" rồi trả Hoàng Sa, Trường Sa
lại cho Việt Nam. Trời ạ, lại nhắc đến câu chuyện năm 1974, khi Mỹ cấm quân đội
Việt Nam Cộng Hòa không được tái chiếm Hoàng Sa, trực tiếp dâng Hoàng Sa cho
Trung Quốc.
Tại
sao Bắc Việt có thể nhận viện trợ từ Liên Xô hay khối các nước xã hội chủ nghĩa
chứ không chấp nhận dù chỉ một người lính ngoại quốc tham gia vào chiến trường
miền Nam? Vì phía thượng tầng luôn duy trì một quan điểm và lập trường rằng,
đây là cuộc chiến của người Việt với người Mỹ, chứ không phải là cuộc chiến
tranh của các phe phái.
Vay tiền thì có thể trả, nhưng nợ máu thì rất khó.
Rồi
chẳng hiểu nổi, ừ thì biểu tình phản đối hành động của Trung Quốc tại Biển Đông
đấy, nhưng lại cầm cờ Mỹ, giương biểu ngữ tiếng Anh, hóa trang thành Wonder
Woman hoặc tượng nữ thần tự do. Họ mong ngóng người Mỹ sẽ ban phát điều gì nữa?
Mình có một người bạn tại công ty cũ, trong một buổi ăn nhậu
nói rằng, như Philippines chẳng hạn, không cần phải bạo lực cách mạng, đánh
nhau khổ ải mà cũng độc lập được đó thôi. Mình bảo, vậy thì giờ thì Philippines
có gì, giương mắt ếch nhìn Trung Quốc chiếm bãi cạn, đánh mắt qua Mỹ nhờ cậy
thì Mỹ...kệ vì đã thỏa thuận cho Trung Quốc cái bãi cạn đó rồi, cái tư tưởng
đợi ban phát thì làm sao mà tự chủ được.
Còn Việt Nam thì sao: "Cút ngay không chúng tao bắn
chết".
Rồi
chuyện Hàn Quốc chẳng hạn, mỗi khi Triều Tiên thử tên lửa là lại cuống cuồng
tìm đến phía Mỹ quan ngại. Hay như một cuộc họp bàn về hòa bình trên bán đảo
Triều Tiên tại Hà Nội hay Singapore, lại chỉ có đại diện phía Triều Tiên và Hoa
Kỳ. Câu hỏi được đặt ra: Người Hàn Quốc ở đâu? - Ở nhà và ngóng chờ chứ sao
nữa, vì người Hàn, từ lâu rồi, không còn có quyền quyết định vận mệnh dân tộc
của họ nữa.
Mình biết rằng đa phần người Việt ghét Trung Quốc, vì người
Trung Quốc đã bao nhiêu lần đưa quân xuống phía Nam, đô hộ và giết hại người
Việt. Nhưng người Mỹ hay đồng minh cũng mới gây ra cuộc chiến khiến hàng triệu
người Việt mất mạng, lãnh thổ chia cắt đấy thôi. Bài học Trung Quốc luôn phải
nhớ nhưng bài học Mỹ thì cũng chẳng được phép quên.
Bảo
yêu nước mà lại mong chờ, ỷ lại vào ngoại bang, đấy mà là yêu nước à? Đấy là
bán nước rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét