Thứ Ba, 12 tháng 11, 2019

Bệnh công thần- thời nào cũng có




 


         
Những cá nhân mắc bệnh công thần thường có biểu hiện coi mình là trung tâm, nghĩ mình vĩ đại, lời nói và hành động biểu hiện coi thường người khác, coi thường tập thể, coi thường thế hệ trẻ. Những người này cho rằng mình làm ra tất cả, mình làm được được tất cả. Đó là những suy nghĩ thiển cận, vì một cá nhân không thể làm nên lịch sử nếu không có tổ chức tạo điều kiện và được quần chúng ủng hộ. Chủ tịch Hồ Chí Minh- con người vĩ đại, tấm gương mẫu mực, nhân cách sáng ngời và hình ảnh vô cùng đẹp trong lòng dân tộc Việt Nam cũng như nhân dân trên thế giới, vĩ nhân trên thế giới chắc rất ít người mà khi nhắc đến họ thì đối thủ cũng phải kính trọng, không dám khinh nhờn- Chủ tịch Hồ Chí Minh là người như vậy. Từ lời dạy của Người, hãy soi lại mình để hiểu “công thần” là như thế nào và hãy tự vấn lương tâm mình xem còn xứng đáng hay không.
Trong Báo cáo chính trị tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ II của Đảng năm 1951, Chủ tịch Hồ Chí Minh đề cập đến nhóm bệnh ở các cơ quan lãnh đạo các cấp, trong đó có bệnh công thần. Người viết: “Cậy mình có một ít thành tích, thì tự kiêu tự đại, cho mình là “cứu tinh” của dân, “công thần” của Đảng. Rồi đòi địa vị, đòi danh vọng. Việc to không làm được, việc nhỏ không muốn làm. Bệnh công thần rất có hại cho đoàn kết ở trong Đảng cũng như ở ngoài Đảng. Cậy thế mình là người của Đảng, phớt cả kỷ luật và cả cấp trên trong các đoàn thể nhân dân hoặc cơ quan Chính phủ…”.
Công thần thường dẫn đến kiêu ngạo, trong bài “Chớ kiêu ngạo, phải khiêm tốn” năm 1954, Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ ra những biểu hiện của thái độ kiêu ngạo như sau: “Kiêu ngạo là: khi công tác có ít nhiều thành tích, ít nhiều thắng lợi, thì lên mặt anh chị, lên mặt công thần. Trong công tác thì xem thường nhân dân, xa rời quần chúng. Khinh rẻ ý kiến của cấp dưới. Xem thường chỉ thị của cấp trên”.
Tiến Tiềm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét