Trong Báo
cáo chính trị tại Đại hội lần thứ II của Đảng năm 1951, Chủ tịch Hồ Chí Minh đề
cập đến bệnh công thần: “Cậy mình có một ít thành tích, thì tự kiêu tự đại, cho
mình là “cứu tinh” của dân, “công thần” của Đảng… Người cũng chỉ ra nhiều thứ
“bệnh” khác của cán bộ như: bệnh kiêu ngạo, bệnh hiếu danh, bệnh óc lãnh
tụ: “Đánh được vài trận, hoặc làm được vài việc gì ở địa phương đã cho mình là
tài giỏi lắm rồi, anh hùng lắm rồi, đáng làm lãnh tụ rồi. Nào có biết so với
công cuộc giải phóng cả dân tộc thì những thành công đó chỉ là một chút cỏn
con, đã thấm vào đâu!”.
Bệnh công thần, kiêu ngạo cộng sản là những thói hư tật xấu trong một bộ
phận cán bộ, đảng viên đã được Chủ tịch Hồ Chí Minh cảnh báo từ lâu. Người từng
căn dặn mỗi cán bộ, đảng viên phải luôn gương mẫu, tránh những căn bệnh ấy, rèn
luyện đạo đức cách mạng suốt cuộc đời, khi đương chức cũng như khi nghỉ hưu. Ấy
vậy mà không ít người vẫn mắc phải, đáng buồn hơn là ngay cả những cán bộ
"lão thành", những người đã từng kinh qua chiến đấu, trực tiếp đổ máu
trên chiến trường vì nền độc lập tự do của Tổ quốc, thậm chí còn từng là một
trong những biểu tượng sáng ngời của một thế hệ, của chủ nghĩa anh hùng cánh
mạng… Họ đã được giáo dục, được giác ngộ, được rèn luyện… tưởng chừng như
"vững chắc" nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi căn bệnh quái các ấy.
Đã từng
có cựu Ủy viên Trung ương Đảng tuổi đời còn trẻ, tương lai đang rộng mở thì
“dính chàm”, bị cách hết mọi chức vụ. Lại có cán bộ cấp cao lúc nghỉ hưu vẫn không giữ
được mình, có nhiều sai phạm và bị kiểm điểm. Có cả cán bộ kinh qua rèn
luyện, cống hiến, lập nhiều chiến công nhưng lúc nghỉ hưu lại thiếu tỉnh táo,
nói và viết không đúng đường lối quan điểm của Đảng, tán phát nhiều thông
tin sai lệch; tham gia các cuộc tọa đàm, trao đổi, tham gia xuất bản những ấn
phẩm do một vài hội, nhóm tổ chức tạo ra những tranh cãi, bất đồng chính kiến, gây
hoang mang, bức xúc trong dư luận…
Đã
là người cộng sản, là đồng chí, đồng đội, thì khi góp ý, phê bình phải với tinh
thần người cộng sản, đồng chí, đồng đội chứ không thể bịa đặt thông tin, đổi
trắng thay đen, tùy tiện biến người từng trải nghiệm, kinh qua chiến đấu, được
đào tạo bài bản, có trình độ, năng lực chỉ huy quân sự cao thành người “không
hiểu quân sự, không qua chiến tranh”… Đó là thói phê bình vơi tình cạn nghĩa, là
thói phê bình nói lấy được của kẻ không biết mình là ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét