Thứ Năm, 6 tháng 5, 2021

SOI MÌNH ĐỂ GIỮ MÌNH

 


          Một trong những vụ việc mà Cục Bảo vệ An ninh quân đội xử lý gần đây là trường hợp Trung tá, QNCN Trần Nam ở một công ty phía nam tuyên bố ra khỏi Đảng. Trần Nam liên tục đăng tải, chia sẻ nhiều nội dung từ những trang phản động hoặc có thông tin xấu độc, thậm chí còn có cả bài viết với xuyên tạc phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng. Nguyên nhân sâu xa ở Nam là do làm ăn thua lỗ, nợ nần dẫn đến bi quan, tiêu cực. Trong những dòng trên trang cá nhân, có lần Nam kể lại chuyến thăm của một vị thủ trưởng nghỉ hưu đến thăm Nam. Ông thắp hương trên bàn thờ có hình ảnh cha Nam-cũng là một người lính. Nam viết: “Chỉ có hai chúng tôi tâm sự hàn huyên về cuộc đời này của những người lính lúc về già. Thủ trưởng thắp nén nhang trên bàn thờ. Nơi ấy có ảnh hình của một đồng đội, đó là cha tôi. Đất nước này, mảnh đất hình chữ S này, thế hệ nọ nối tiếp thế hệ kia, đã có biết bao nhiêu những người lính đã nằm xuống, đã cống hiến cả một cuộc đời cho sự toàn vẹn lãnh thổ của ông cha để lại...”.
          Theo cán bộ cơ quan chức năng, qua đấu tranh, Nam cũng ân hận mình từng là quân nhân, là cán bộ từng công tác tại một học viện lớn của quân đội. Giá như ông ta sớm biết ranh giới đỏ, không đi ngược lại với truyền thống gia đình và đồng đội thì đâu đến nỗi. Nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn, tác giả bài hát nổi tiếng “Bài ca không quên” từng tâm sự: “Chúng ta phải biết trân trọng quá khứ, là Bộ đội Cụ Hồ đã vào sinh ra tử thì càng phải giữ gìn, trân trọng quá khứ thiêng liêng ấy. Đó cũng là thông điệp tôi gửi trong ca khúc Bài ca không quên viết năm 1981". Ông kể: “Cha tôi hy sinh năm 1946-người cha mà tôi còn chưa được thấy mặt, chỉ được ngắm ông qua những tấm hình. Năm 1964, trong một lần công tác cùng đoàn cán bộ của Ban Tuyên huấn, có vợ tôi và bà vợ của nhà thơ Giang Nam vào thăm chồng, cả đoàn bị lọt trúng ổ phục kích ở Tây Ninh, vợ tôi chấp nhận bị bắt đưa về nha cảnh sát để bảo vệ an toàn cho 18 cán bộ nhưng cô con gái đầu lòng của tôi lúc đó mới vừa được 6 tháng tuổi đã mất trong trận đó”.

          Nhạc sĩ cho rằng nỗi đau riêng của gia đình ông có thể là rất lớn nhưng sẽ chẳng thấm tháp gì nếu đem so nỗi đau của mình với hàng ngàn, hàng triệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng, tiễn cả chục người con lên đường ra trận không có ngày trở lại. Vì thế, “Bài ca không quên” viết cho tất cả sự hy sinh của những người con anh dũng của đất nước, rất nhiều hoàn cảnh đau thương trong chiến tranh mà chỉ nghe kể thôi chúng ta phải soi mình trong đó, để hiểu có hòa bình hôm nay đã biết bao mồ hôi, nước mắt và tính mệnh đã ngã xuống nên chúng ta không được phép quên, không thể nào quên!. Biết soi mình trong những điều không thể nào quên chính là đòi hỏi cần thiết với bất kỳ ai từng mang trên mình bộ quân phục xanh màu đất nước. Là người chiến sĩ, phẩm chất Bộ đội Cụ Hồ đã biến thành giá trị văn hóa trong mỗi chúng ta. Bộ đội Cụ Hồ đã trở thành danh xưng cao quý, là báu vật mà nhân dân trao cho quân đội. Nhưng thực tiễn thời gian qua, có những người không có sự tỉnh táo cần thiết hoặc thiếu bản lĩnh mà đã đánh mất đi điều thiêng liêng nhất. Chúng ta phải cảnh giác với các thế lực thù địch nhưng cũng cần cảnh giác với chính bản thân mình bởi nếu không có sự kiên định cần thiết sẽ rất dễ bị “cuốn theo chiều gió”. Không phải cứ mang trên mình bộ quân phục hay cứ từng đội mũ, đeo sao là có thể được yêu mến, trân trọng mà phải luôn rèn luyện, giữ gìn để ngôi sao trên mũ mãi soi sáng, dẫn chúng ta đi trọn lời thề của binh nghiệp cách mạng.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét