Bài viết có tiêu
đề “Đúng bản chất báo chí cộng sản”, bài viết này nhắc đến bài viết trên
Facebook của Kim Cúc Ngô Thị, trong bài viết của Kim Cúc Ngô Thị cho rằng việc
thay đổi nhân sự ở các phòng ban của Báo Thanh Niên là một sự kiện đi vào lịch
sử báo chí vì một tòa soạn “Tự cho thôi chức”.
Và trên cở sở
chia sẻ của Kim Cúc Ngô Thị, Paulus Lê Sơn đã phụ họa thêm vào và cho rằng, những
người bị cho thôi chức là vì họ không phải là đảng viên Đảng cộng sản, và quy kết
cho rằng đảng cộng sản biến vai trò của báo chí trở thành công cụ phục vụ lợi
ích cho riêng họ, biến các nhà báo trở thành bồi bút, thậm chí là những cây bút
máu tanh lòng. Bên cạnh đó bài viết cũng cho rằng việc bồi dưỡng lý luận chính
trị - hành chính dành cho phóng viên,
biên tập viên, biên tập viên cơ quan báo chí là đang muốn xiết lại hàng ngũ báo
chí và biến họ thành những công cụ tuyên truyền cho chế độ.
Paulus Lê Sơn
và Kim Cúc Ngô Thị thì cũng khá nổi tiếng trong giới truyền thông của đám “dân
chủ” và luôn là thành viên tích cực trong việc nói xấu chế độ, nói sai sự thật
và tôn vinh những kẻ phá hoại đất nước.
Cho nên những bài viết với luận điệu áp đặt,
quy chụp bôi nhọ kiểu như thế này thì không có gì xa lạ, những ngôn từ chúng viết
ra với thái độ hằn học đã ăn sâu ngay từ trong tâm trí của chúng rồi.
Việc sắp xếp
lại nhân sự tòa soạn, đó là công việc nội bộ, chúng ta không bàn tới nhiều, tất
nhiên ai cũng hiểu điều chung nhất là muốn có được các vị trí lãnh đạo không chỉ
riêng trong lĩnh vực báo chí mà ở tất cả mọi ngành nghề đó là phải có tài, tuân
thủ quy tắc nghề nghiệp, công việc và phải có tâm, có tầm mới đảm đương được.
Cho nên việc không được đảm nhiệm sẽ là lẽ thường bởi ai cũng biết là không hội
tụ đủ 3 yếu tố “tâm, tầm, trí”. Và chúng biến điều tất nhiên đó trở thành cái
vô lý và cho rằng là do không phải là Đảng viên. Thực ra thì Paulus Lê Sơn khi
nhào nặn bài viết này cũng chả hiểu một chút gì về Ngành Báo chí, và cố viết
theo cách nghĩ của mình là sao cho nó thật “dữ dội” tô vẽ nên hình ảnh của báo
chí Việt Nam “càng méo mó thì nó càng có tiền”, cho nên kiểu “lập luận cùn” này
thì chỉ luôn giành cho những nhà dân chủ giả hiệu như Paulus Lê Sơn mà thôi.
Nói thêm về
nghề làm báo, tất yếu đầu tiên đó là phải có bản lĩnh chính trị, kỹ năng nghiệp
vụ, đạo đức nghề nghiệp, phải thực sự là con người có mắt sáng, lòng trong, bút
sắc; với sức ảnh hưởng rộng lớn của báo chí nếu không được đào tạo, rèn luyện,
bồi dưỡng thì ngòi bút đó sẽ trở nên lệch lạc, thiếu tính chiến đấu, tính thuyết
phục, tính định hướng…… và thực tế cho thấy có những kiểu nhà báo với “3 lạnh”,
đi xe lạnh, tác nghiệp trong phòng lạnh, viết báo theo kiểu máu lạnh. Những
thành phần làm báo như vậy thì tất yếu sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho xã
hội, cho đất nước Việt Nam này cả, mà chỉ là những kẻ yếu về bản lĩnh, non kém
về trình độ, kiến thức, tri thức, đạo đức và vì đồng tiền trên hết mà thôi.
Cho nên việc
bồi dưỡng lý luận chính trị cho đội ngũ làm báo là điều tất yếu, cần thiết phải
làm để đáp ứng với yêu cầu của sự nghiệp cách mạng, để báo chí ngày càng phục vụ
nhiều lợi ích hơn cho đất nước cho dân tộc và là diễn đàn của nhân dân.
Trí Tài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét