Tuy có nhiều cách tiếp cận nhìn nhận, đánh giá và quan niệm
khác nhau về “xã hội dân sự” (civil society) tùy thuộc và mỗi giai đoạn lịch sử
và những hoàn cảnh, điều kiện cụ thể của từng giai đoạn lịch sử đó, nhưng các
quan điểm của các học giả phương Tây đều gặp nhau ở những điểm cốt lõi, đó là:
Về tổ chức, xã hội dân sự là một tổ hợp của các thiết chế chính trị - xã hội
phù hợp với hệ thống dân chủ, tự do và kinh tế thị trường, bao gồm: các tổ chức
cộng đồng, các tổ chức quần chúng, các hội nghề nghiệp, các tổ chức phi chính
phủ. Trong một không gian công cộng, các thiết chế này được hình thành một cách
tự nguyện, độc lập, có thể thảo luận, tranh luận với nhau; độc lập hoặc cùng
nhau thảo luận, tranh luận với nhà nước về các vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội
để tạo ra sự đồng thuận trong những vấn đề của đời sống xã hội đặt ra.
Về bản chất, xã hội dân sự là xã hội tự lập phi nhà nước, được hình thành và vận
hành trong không gian công cộng và tư nhân, nằm ngoài vùng ảnh hưởng trực tiếp
của yếu tố nhà nước. Đó là sự khác biệt giữa “xã hội dân sự” với “xã hội quân sự”
hay “xã hội chính trị” (nhà nước), nhưng xã hội dân sự có thể được nhà nước hậu
thuẫn. Những vấn đề xã hội dân sự không tự giải quyết được thì thuộc chức năng
của nhà nước.
Là những nhà triết học duy vật biện chứng, C.Mác và
Ph.Ăngghen quan niệm “Xã hội dân sự theo đúng nghĩa của nó được sinh ra từ xã hội
tư sản. Nó được hình thành bởi những chế định lịch sử - xã hội, bởi những hình
thức quan hệ sản xuất đặc biệt, bởi những hình thức quan hệ và đấu tranh giai cấp
và được bảo vệ bởi những cơ chế chính trị - pháp lý tương ứng”… Về bản chất của
xã hội dân sự, theo C.Mác, chủ quyền của nhân dân phải trở thành vấn đề trung
tâm trong một xã hội dân sự đích thực, làm cơ sở cho một chế độ dân chủ và một
nhà nước dân chủ chân chính. Đó là tư tưởng cách mạng sâu sắc có tính định hướng
cho việc nhìn nhận, đánh giá và xác định tính đúng đắn của một số tổ chức
được coi là xã hội dân sự và cơ sở, tiêu chí để khẳng định những thiết chế
chính trị xã hội lợi dụng danh nghĩa “xã hội dân sự” để chống đối chính quyền
nhân dân.
Xã hội dân sự ở Việt Nam phát triển từ đầu thế kỷ XX, khi người Pháp đưa khái
niệm dân chủ và quyền công dân vào nước ta. Quá trình phát triển xã hội dân sự ở
Việt Nam cùng trải qua một chặng đường dài thăng trầm do sự biến động của thời
cuộc và sự lạm dụng vai trò, chức năng của một số tổ chức xã hội dân sự cũng
như âm mưu của các thế lực đế quốc, phản động lợi dụng xã hội dân sự xâm phạm
an ninh và lợi ích quốc gia.
Pháp luật Việt Nam đã quy định các điều kiện cụ thể để thành
lập một tổ chức xã hội dân sự, đó là phải xác định rõ tôn chỉ, mục đích, điều lệ
của tổ chức; thành phần ban sáng lập, hội viên, nguồn tài chính để hoạt động và
phương thức hoạt động… Hiện nay ở nước ta, bên cạnh các tổ chức chính trị, tổ
chức chính trị-xã hội, nhiều hội, tổ chức phi chính phủ đã và đang được thành lập
theo quy định của pháp luật, có tư cách pháp nhân hoạt động công khai hợp pháp.
Hiện có khoảng gần 400 hội đang hoạt động trên phạm vi cả nước, trên 600 tổ chức
hội, đoàn đang hoạt động trên phạm vi các địa phương; hàng ngàn hiệp hội, câu lạc
bộ hoạt đông trên các lĩnh vực khác nhau. Bên cạnh đó còn có khoảng trên 600 tổ
chức phi chính phủ nước ngoài có quan hệ với Việt Nam, trong đó gần 400 tổ chức
có các chương trình, dự án đang triển khai tại nước ta. Về cơ bản, các tổ chức
xã hội dân sự đồng thuận với xã hội, đóng vai trò tích cực trong phát triển
kinh tế văn hóa - xã hội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét