Như chúng ta đã biết, trong quá trình thực hiện chiến lược
“diễn biến hòa bình” chống phá cách mạng Việt Nam, các thế lực thù địch rất
quan tâm đến việc chống phá Đảng Cộng sản Việt Nam, chúng luôn tìm mọi cách để
hạ thấp và đi đến phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng ta đối với cách mạng Việt
Nam, đối với xã hội Việt Nam. Nhưng trên cả lý luận và thực tiễn đều khẳng định,
sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là nhân tố quyết định bảo đảm cho người
dân được thực sự dân chủ, bảo đảm cho xã hội Việt Nam được từng bước phát triển
bền vững, vì độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội, theo mục tiêu dân giàu, nước
mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh. Đây là cơ sở quan trọng để phê phán, bác bỏ
quan điểm của các thế lực thù địch, cơ hội cho rằng, muốn có dân chủ cho người
dân và xã hội phát triển thì phải thực hiện đa nguyên, đa đảng và quá trình xây
dựng Đảng chúng ta khẳng định Việt Nam không có cơ sở để thực hiện đa nguyên
chính trị, đa đảng đối lập.
Chúng ta thấy, đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập không
phải là chế độ chính trị của chế độ xã hội chủ nghĩa. Đa nguyên chính trị là một
khuynh hướng xã hội học - triết học, tuyệt đối hóa sự đa dạng đối kháng của các
nhóm, đảng phái, tổ chức chính trị khác nhau trong xã hội. Nó xuất hiện vào đầu
thế kỷ XVIII, khi giai cấp tư sản còn là giai cấp tiến bộ trong đấu tranh chống
độc quyền, bảo vệ sự đa dạng và bình đẳng của các nhóm xã hội có lợi ích khác
nhau, phát triển quyền tự do dân chủ tư sản. Khi các tổ chức độc quyền xuất hiện,
đa nguyên chính trị mất dần ý nghĩa ban đầu, trở thành thủ đoạn để điều chỉnh lợi
ích trên nguyên tắc cạnh tranh giữa các nhóm, tổ chức độc quyền có lực lượng
ngang bằng nhau và là bình phong “dân chủ” che đậy sự bất công, bất bình đẳng
trong xã hội tư bản. Khi chủ nghĩa xã hội xuất hiện, đa nguyên chính trị trở
thành công cụ tư tưởng để giai cấp tư sản chống các nhà nước xã hội chủ nghĩa,
phong trào công nhân và các trào lưu tiến bộ trên thế giới bằng việc đòi mở rộng
quyền tự do dân chủ vô chính phủ, chống nguyên tắc tập trung dân chủ, đòi thực
hiện chế độ đa đảng, nhằm vô hiệu hóa và từng bước đẩy Đảng Cộng sản khỏi vị
trí lãnh đạo xã hội, đòi xây dựng nhà nước pháp quyền tư sản - bề ngoài đại diện
cho lợi ích của tất cả các nhóm, đảng phái đối lập, nhưng thực chất đại diện
cho lợi ích của giai cấp tư sản. Như vậy, đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập
tất yếu không phải là mô hình chính trị của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Mặt khác, đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập không bảo
đảm được dân chủ đích thực. Bản chất của dân chủ là quyền lực thuộc về nhân
dân. Muốn thực hiện được nó thì trước tiên người lao động phải xây dựng nên một
chính đảng cùng một chính phủ duy nhất đại diện cho quyền lực của mình. Với một
chế độ xã hội, thì hoặc quyền lực thuộc về giai cấp bóc lột hoặc thuộc về giai
cấp bị bóc lột mà thôi. Không có thứ quyền lực hay dân chủ cho mọi giai cấp. Bản
chất của đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập trong xã hội tư bản chỉ nhằm một
mục tiêu duy nhất là bảo đảm quyền lực cho giai cấp tư sản bóc lột. Với lý do
đó, đa nguyên, đa đảng không bao giờ tiến tới một nền dân chủ đích thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét