Ngay từ rất sớm, trong quá trình xây dựng Đảng, Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã cảnh báo rõ tác hại của tính suy bì. Nói chuyện với hội
nghị cán bộ toàn tỉnh Nghệ An (ngày 14/6/1957), Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ rõ:
“Đầu óc tư tưởng người đảng viên là đưa hết tinh thần, lực lượng phục vụ nhân
dân, phục vụ cách mạng. Thế nhưng, một nửa phục vụ nhân dân, một nửa lại suy
tị, như thế là chưa toàn tâm, toàn lực, là chưa xứng đáng tư cách của người
đảng viên”. Như vậy, theo Người, tư cách của người đảng viên không cho phép tồn
tại bệnh “suy bì”. Không những vậy, Người còn nhận diện rõ những biểu hiện “lâm
sàng” của bệnh “suy bì” trong từng lĩnh vực, từng đối tượng khác nhau, cụ thể:
Đối với cán bộ, đảng viên nói chung, Người giải thích
rằng: “Khuyết điểm thứ hai là suy bì đãi ngộ và địa vị. Suy bì tức là so sánh,
mà so sánh có nên không? Nên. Nhưng biết so sánh như thế nào cho tốt, so sánh
như thế nào là không tốt. Đảng, Trung ương rất cảm thông với các đồng chí, nhất
là các đồng chí ở xã gặp khó khăn nhiều, về sinh hoạt tinh thần cũng như vật
chất. Nói về so sánh thì nên so sánh nhưng chúng ta cần phải so sánh với những
đồng chí, những cán bộ có đạo đức cách mạng hơn mình, lập trường tư tưởng vững
hơn mình, tác phong dân chủ và tinh thần trách nhiệm hơn mình. So sánh với
những đồng chí như thế để mà học, để mà tiến bộ. Thế là nên so sánh. Còn so
sánh về vật chất thì ngược lại nên so sánh với những đồng chí cố nông, bần
nông, với những đồng bào thiểu số”.
Đối với cán bộ, chiến sĩ quân đội, Người chỉ rõ: “Có
một số cán bộ, chiến sĩ có óc công thần, cho ta đây có thành tích, lâu năm, cho
ta là trời, sa xuống cái hố cá nhân chủ nghĩa, suy bì đãi ngộ, quên rằng mọi
cán bộ, mọi chiến sĩ quân đội nhân dân phải hết lòng phục vụ, không nên một nửa
thì phục vụ, một nửa thì suy bì ghen tị”.
Đối với cán bộ, chiến sĩ công an, Người huấn thị: “Tư
tưởng xã hội chủ nghĩa là thế nào? Là mỗi người hãy nghĩ đến lợi ích chung, lợi
ích toàn dân trước. Phải chống chủ nghĩa cá nhân. Thế nào là chủ nghĩa cá nhân?
Là so bì đãi ngộ: lương thấp, cao, quần áo đẹp, xấu, là uể oải, muốn nghỉ ngơi,
hưởng thụ, an nhàn”.
Đối với cán bộ công đoàn, Người căn dặn: “Phải đặt lợi
ích của giai cấp và dân tộc lên trên lợi ích cá nhân, chống thói kèn cựa, suy
bì, ích kỷ. Phải có lề lối làm việc xã hội chủ nghĩa tức là siêng năng, khẩn
trương, khiêm tốn, luôn luôn cố gắng tiến bộ làm tròn nhiệm vụ của Đảng và Nhà
nước giao cho”.
Đối với cán bộ phụ trách nông nghiệp, Người cho rằng,
từ bệnh suy bì khiến cán bộ có biểu hiện “đứng núi này, trông núi nọ”: “Có một
số cán bộ chưa thật yên tâm công tác, như vậy không đúng. Làm cán bộ không phải
là để thăng quan, phát tài. Chính phủ là đày tớ của nhân dân. Cán bộ làm công
tác gì cũng vì dân vì nước. Nếu làm tròn nhiệm vụ là vẻ vang, là anh hùng.
Không nên đứng núi này, trông núi nọ”.
Đối với cán bộ, giáo viên, Người phê bình: “Công tác
bình dân học vụ tuy không có gì tiếng tăm lừng lẫy, không kêu nhưng rất vẻ
vang. Chớ đứng núi này trông núi nọ. Chớ có tư tưởng bỏ bình dân học vụ đi học
kỹ thuật, đi dạy trường phổ thông, đi làm nghề khác là không đúng”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét